Sống ở nước�𒁏� ngoài hay về nước hiện đang là trăn trở của rất nhiều người nhất là người già.
Chú em của tôi kinh doa𒊎nh bất động sản và vật liệu xây dựng, thành đạt, ngay từ lúc trung tuổi, chú đã cho lo cho hai con du học tự túc, lo con kết hôn để hợp pháp hóa൲ định cư, lo nguồn lực tài chính cho con và cơ sở nhà cửa cho bố mẹ.
Năm năm trước vợ chồng chú được bảo lãnh sang Mỹ, sau khi có thẻ xanh, muốn nhanh chóng có quốc tịch vợ chồng chú phải mở cơ sở kinh doanh thuê lao động người Mỹ làm, cố gắng nộp nhiều thuế để𒊎 tích điểm nhập tịch.
>> Cùng tác giả: Đám cưới vắng chú rể của vợ chồng tôi
Các cơ sở kinh doanh, nhà cửa trong nước chưa đóng cửa nên phải thuê người làm rồi quản lý từ xa, mỗi lần muốn về lại phải canh thời gian🐻 có mặt ở Mỹ. Đến giờ sau 5 năm qua Mỹ, giấc mơ xưa đã tắt, chú lại thèm cuộc sống Việt Nam. Khổ là vợ không muốn về vì nhớ con cháu, dẫn đến vợ chồng lục đục đúng cảnh "ở thì thương vương thì tội".
Trường hợp khác, anh bạn cạnh nhà tôཧi hơnꦰ 15 năm trước hồ hởi sang Mỹ định cư cùng hai con bên đó theo dạng kết hôn rồi bảo lãnh gia đình.
Anh đã bán đi cơ sở ꦜkinh doanh và phần lớn tài sản của mình chuyển qua Mỹ, sang lại hai tiệm nail cho con, mua nhà ở và cho thuê, thế nhưng đại gia đình anh cũng ph🦄ải long đong mất mấy năm mới ổn định.
Dù vậy, do khác biệt thế hệ, khác biệt môi trường sống nên sự kết nối với gia đình con cháu không được nhꦐư mong muốn. Các con, cháu suốt ngày ở tiệm ở trường và có những lối sống quan hệ khác biệt nên thời gian dành cho nhau không nhiều.
Tiếng Anh không biết, giao tiếp xã hội khó khăn, thế là vợ phải tới tiệm nail của con để học làm phụ cho vui, chồng ở nhà xin hàng xóm đưa đón mấy cháu nhỏ đi học để giết thời gian, mỗi khi ốm đau ngoài chuyện phải c🅺hờ con đưa đi khám thì chi phí cực kỳ đắt đỏ điều đó làm anh lo sợ.
Nên mặc dù có thẻ xanh, có trợ cấp vợ chồng vẫn bỏ lại hết cho con quay về Việt Nam. Rất may anh vẫn còn một số tiền dự phòng, hai căn nhà cho thuê ở Việt Nam nên đời sống không ảnh hưởng nhiều, tuy nhiên giờ đây vợ chồng a🎐nh già đi trông thấy luôn phảng phất nỗi buồn.
Ngược lại với họ, khi con tôi học xong về nước chꦜáu có hỏi: "Con làm bên này hay về nước"? Vợ tôi trả lời ngay: "Tùy con nhưng theo mẹ thì "cứ 𓆏Việt Nam mà chơi".
Chính vậy chúng tôi thường nói với nhau từ 50 tuổi trở lên thì không nên định cư (t🐟rừ một số trường hợp ngoại lệ). Ngay cả lớp trẻ đa số con cái tầng lớp trung lưu bây giờ học xong cũng quay về nước lập nghiệp.
*Quan điểm của bạn thế nào? Chia sẻ bài viết tại đây.
Nguyen Huong VT