From: vu viet linh
Sent: Monday, November 09, 2009 5:58 PM
Kinh gởi mục Tâm sự,
Tôi đã đọc tâm sự của anh Đức và đồng cảm được câu chuyện của anh. Bản thân tôi cũng vướng vào hoàn cảnh tương tự (nếu không muốn nói là quá quắt hơn vợ anh Đức).
Tôi không đồng ý với một số bạn đã trách anh Đức là nhu nhược, không biết "dạy vợ", nên ly hôn... 2 tiếng "dạy vợ" của một độc giả quá nặng lời. Vợ chồng cần có sự bình đẳng, yêu thương và phải có sự tôn trọng nhau, rất xấu hổ khi nhắc lại thời chồng chúa vợ tôi.
Thực ra chia tay hay xử sự vũ phu, mắng chửi vô văn hóa... thì quá dễ. Nhưng xử sự như thế nào cho đáng mặt đàn ông mới là cái nên làm. Tôi đồng thuận với bác sĩ Minh, đây là một căn bệnh. Đã là căn bệnh thì người chưa từng lâu ngày chung sống mà mạnh miệng nói thì không thể đúng. Thầy thuốc chính là người trong cuộc, nếu mình không trị được bằng mọi liệu pháp thì hãy nhìn đến các con mình.
Bản thân tôi đã hơn 60 tuổi, các con tôi đã thành danh và mọi người quý mến vì được cho là xuất thân từ một gia đình gia giáo, bố mẹ thuận thảo, sống mẫu mực. Thực ra là do cha các cháu biết giả ngu chịu đựng, để tạo được cái vỏ bọc lạc quan, êm thấm, hạnh phúc giả tạo.
Nói tóm lại với căn bệnh quái ác này, những người ngoài chưa từng vướng không thể kê toa hốt thuốc được, khi mà họ không biết tý gì về "bệnh án căn bệnh", hơn nữa lại là căn bệnh từ trên thiên đàng té xuống.
Điều duy nhất tôi muốn đươc chia sẻ với anh Đức: Hãy thương các con anh trước. Chúng là những đứa trẻ vô tội, thật đáng thương, chúng đang cần một "phép lạ" mà điều kỳ diệu ấy chỉ có anh mới làm được. Dù rằng mình chỉ là một người phàm, nhưng điều cần thiết lại là một người đàn ông đúng nghĩa.
Chúc anh Đức và gia đình được dồi dào sức khỏe.
Thân,
Linh