Tôi viết bài này không phải nói xấu vợ mà vì không có người tâm sự, không có nơi giả🌳i bày và có thể là để trách vợ vô 🔯tâm, đôi lúc vô tình với người yêu thương mình.
Từ lúc quen nhau đến k൲hi cưới, tôi không biết vợ cảm nhận thế nào, nhưng riêng tôi có lẽ áp lực, nỗi buồn, cô đơn nhiều hơn là niềm vui và hạnh phúc. Thời gian quen nhau ngắn, công việc chúng tôi ổn định (công việc văn phòng) nên thời gian bên nhau tương đối nhiều, nhưng chủ yếu là tôi chủ động mọi việc và dành thời gian bên em, còn em đến với tôi chỉ vì tôi tốt và yêu thương em. Tôi cứ nghĩ là mới yêu nên em còn ngại ngùng.
Khi kết hôn, với tôi nhẫn cưới và đăng ký kết hôn thể hiện sự gắn kết của hai người, còn với vợ chỉ là sự hợp lệ với nhà nước, sự ràng buộc trách nhiệm. Phải chăng niềm thương yêu, chiều chuộng về mặt tinh thần hoặc vật chất (không nhiều) luôn là ꦐsự chủ động của tôi, vậy nên em cứ nhận và nghĩ đó là trách nhiệm của người chồng mà không cần hồi đáp?
Thường phụ nữ đeo nhẫꦺn cưới không tháo ra, còn vợ tôi mỗi khi đi công tác thì lén cất đi không đeo. Tôi biết nhưng không nói, vì vợ đã không trả lời thành thật khi tôi hỏi. Điều này làm tổn thương tình cảm của tôi, khiến tôi rất buồn. Vợ đi công tác, tôi gọi thì nghe, nhắn tin thì trả lời, còn không cũng thôi trừ những lúc nhờ tôi giải quyết việc gì đó ở nhà. Kể cả tôi bệnh ở nhà, sự quan tâm của người vợ dành cho chồng cũng mờ nhạt. Khi tôi nói bệnh, vợ bảo uống🉐 thuốc đi, sơ sài vài câu. Tôi mệt và buồn, nhắn tin vợ cũng không trả lời. Tôi không chủ động liên lạc thì em cũng chẳng gọi về hỏi thăm.
Vậy tôi buồn bực, khó chịu có đúng không, hay do đòi hỏi quá nhiều? Tôi nên làm gì khi mà góp ý thì vợ không muốn nghe, theo kiểu "em như vậy, anh thấy được thì ở, không thì thôi". Áp lực tài chính, công việcꦿ, tôi chấp nhận ở nhà ba mẹ để vợ được thoải mái. Không biết em có hiểu được những khó khăn tôi phải chịu đựng dù tôi c🥂ứ cười.
Sơn
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.