From: Ly Trúc
Sent: Friday, November 13, 2009 4:57 PM
Thỉnh thoảng tôi đọc mục Tâm sự, và gần đây có nhiều bài viết kêu ca phàn nàn về "vợ" quá. Tôi thấy các anh đã bức xúc nhiều quá rồi nên tôi muốn tòa soạn đăng bài này của tôi vì những điều tôi viết dưới đây là về một con người có thật không phải trong tiểu thuyết, đó chính là chồng tôi.
Chồng tôi hơn tôi 9 tuổi. Anh ấy cao 1m68, nặng 65 kg. Khuôn mặt uyên bác, ưa nhìn. Anh ấy có bằng thạc sĩ kinh tế và một đống những bằng cấp khác. Gia đình anh là gia đình tri thức từ lâu đời. Không chỉ bằng cấp cao anh ấy còn rất giỏi làm việc. Giỏi hơn người khác rất nhiều. Anh không hút thuốc, không rượu chè. Anh làm tổng giám đốc của một công ty lớn, anh luôn công bằng với mọi người và không bao giờ lạm dụng chức quyền, không bao giờ làm điều phi pháp. Anh là đảng viên nhưng không hề khô khan, công thức. Anh rất thông minh và vui tính.
Nếu bạn đọc những điều ở trên mà nghĩ rằng tôi đang khoe khoang, khoác lác thì các bạn đã nhầm. Những điều ở trên chưa là gì so với những điều tôi sắp kể ra đây. Năm năm trước chúng tôi gặp nhau. Một người bạn của mẹ tôi đã giới thiệu chúng tôi với nhau. Khi tôi gặp anh tôi vô công dồi nghề, sống không mục đích. Tôi bỏ đại học dở chừng và suốt ngày chỉ rong chơi. Lúc đó tôi không nghĩ anh lại yêu tôi, trong mối quan hệ tôi có phần đùa giỡn và bất cần.
Nhưng anh thì khác, anh thuyết phục tôi đi học lại, thậm chí còn đưa đón tôi đi học ôn và đưa tôi đi thi. Sau một thời gian tôi cũng dần bị thuần hóa, bố mẹ tôi rất mừng vì đã có người trị được con người hoang dã như tôi. Bản thân tôi cũng đã dần thích nghi với những quy tắc trong cuộc sống và tôi nhận ra rằng tôi cũng đã yêu anh. Chúng tôi nói chuyện hàng giờ trên điện thoại, buổi tối anh đưa tôi đi uống nước, đi chơi. Nếu tôi thích đi chơi điện tử anh cũng đưa tôi đi, thích đi nhẩy nhót cũng ok.
Thỉnh thoảng tôi uống rượu say anh lại đưa tôi về nhà chăm sóc cho tôi. Khi tôi khóc anh ôm tôi vào lòng vỗ về và tìm cách chọc cho tôi cười. Khi anh cầu hôn tôi, tôi nói với anh: "Em không có gì trong tay, không bằng cấp, không việc làm, không đảm đang, tháo vát tại sao anh lại muốn cưới em? Và anh nói vì anh yêu và muốn chăm sóc cho em".
Sau đó chúng tôi kết hôn và sống với nhau cho tới bây giờ đã năm năm, tôi đã học xong đại học và sinh cho anh hai cô con gái kháu khỉnh. Trong năm năm đó tôi không đi làm cũng chẳng giúp được gì cho anh ấy. Năm đầu khi về làm vợ tôi cũng chịu khó học nấu nướng nên tôi nấu cũng rất ngon. Mọi việc trong nhà tôi đều cố gắng làm vì mới lập gia đình nên cũng thấy hào hứng. Được một thời gian chồng tôi đề nghị thuê người giúp việc cho đỡ vất vả để tôi có thời gian chăm sóc cho bản thân và con cái. Nên chúng tôi đã thuê người và kể từ đó tôi không làm việc nhà nữa.
Đã năm năm ở nhà không đi làm với tôi giao tiếp việc xã hội rất kém. Tôi không nhanh nhẹn hay khôn khéo, tôi nghĩ sao nói vậy. Nên mỗi khi đi đâu cùng mọi người trong cơ quan anh ấy tôi thường bị lúng túng và đôi khi tôi thấy cô đơn lạc lõng, nhưng anh ấy luôn ở bên tôi động viên và khích lệ tôi hòa nhập với mọi người. Nếu tôi thấy không thoải mái anh ấy không ép, sẽ tìm cách để đưa tôi đi khỏi. Anh thường nói: "Nếu em thấy không thích hay không thoải mái thì không phải cố gắng làm gì, chẳng cần phải làm hài lòng ai đâu khi nào em chán thì cứ bảo anh, anh sẽ giải thoát cho em". Đó là chồng tôi.
Sau một tuần làm việc vất vả thứ bẩy, chủ nhất anh ấy lại dành thời gian để đưa tôi đi chơi, đi mua sắm, đi xem phim. Nếu tôi chán mấy trò đó rồi anh ấy lại rủ tôi đi bar nghe ca nhạc, đi nhẩy nhót. Tôi nhõng nhẽo và hay hờn dỗi, có lúc chẳng hiểu vì cớ gì tôi chẳng buồn nói chuyện với anh. Sau đó khoảng 5 phút tôi lại phải cười vì những câu đùa dí dỏm của anh.
Dù công việc có căng thẳng tới đâu anh cũng không mang về nhà, anh âm thầm làm mọi thứ và khi đã về nhà anh luôn vui vẻ. Khi tôi ốm anh về nhà sớm hơn mọi khi để chăm sóc bọn trẻ. Khi tôi căng thẳng anh sẽ đưa tôi đi đâu đó để xả stress. Tôi nói với anh: "Anh ơi em không thể tiết kiệm được vì có quá nhiều thứ để tiêu". Anh nói: "Không sao đâu cần gì em cứ tiêu anh lo được mà".
Anh làm mọi thứ cho tôi, tôi thích cái gì anh sẽ tìm cách làm cho bằng được. Tôi không thích cái gì anh không bao giờ ép. Anh không đòi hỏi tôi phải là người phụ nữ "công, dung, ngôn, hạnh". Anh chấp nhận mọi thiếu sót của tôi. Anh nuông chiều tôi nhưng anh cũng có những quy tắc mà tôi không được phép vượt qua. Và nếu khôn hồn thì đừng bao giờ mắc phải.
Anh mềm mỏng nhưng quyết đoán, điều đó tốt với người như tôi vì nếu mềm quá tôi sẽ lấn nước, nếu cứng quá tôi sẽ bất chấp. Anh cho tôi cảm giác an toàn, chưa bao giờ tôi cảm thấy bấp bênh. Chưa bao giờ tôi thấy anh tỏ ra coi thường hay chán nản tôi. Chưa bao giờ tôi thấy anh tiếc tôi một cái gì. Với gia đình tôi anh cũng vô cùng chu đáo, đi công tác về là anh có quà cho mọi người. Ma chay, cưới hỏi gì anh cũng tham gia. Anh nhiệt tình ngay cả với bạn bè tôi tuy rằng anh nhiều tuổi hơn nhưng nếu bọn tôi tụ tập anh cũng đưa tôi đi và hòa nhập với mọi người rất tốt, bạn bè tôi ai cũng quý anh ấy.
Điều duy nhất anh đòi hỏi ở tôi là phải học xong đại học rồi đi làm. Nếu cần thuê hai người giúp việc để làm việc nhà và chăm sóc các con thì cũng thuê để tôi được đi làm vì điều đó tốt cho tôi, sẽ làm cho cuộc sống của tôi có ý nghĩa hơn. Anh nói: "Em đi làm không phải để kiếm tiền mà để cuộc sống của em dễ chịu hơn. Em sẽ có bạn bè, đồng nghiệp và có nhiều cơ hội làm những gì mình thích".
Mỗi lần tôi kêu ca là ở nhà không làm gì chán quá anh lại động viên: "Anh biết ở nhà khổ lắm em chịu khó một vài năm nưa khi nào có điều kiện anh đưa em đi du lịch khắp nơi nhé". Chỉ cần thấy tôi phải làm việc gì đó vất vả một chút ví dụ như khi bọn trẻ bị ốm, hay khi giúp việc về quê là anh ấy lại tìm cách bù đắp cho tôi cái gì đó, thường thì anh ấy sẽ đưa tôi đi ăn chơi giải trí.
Anh ấy nói: "Nếu em không cằn nhằn trong hai ngày anh sẽ thưởng cho em một chuyến đi chơi xa rồi. Nếu em ngoan ngoãn cuối tuần này anh sẽ đưa em đi xem phim". Anh ấy luôn ngọt ngào và biết cách dụ khi tôi như thế đó. Anh ấy không mong mỏi tôi phải "lớn lên". Bố mẹ tôi cho rằng tôi là người không có não vì tôi mãi chẳng chín chắn được như người ta, nhưng anh ấy cho rằng não của tôi to bằng "quả nho". Không phải là tỉa tót gì đâu, thực sự tôi suy nghĩ khá đơn giản về mọi thứ nên thỉnh thoảng khi anh ấy nói về một vấn đề gì phức tạp mà thấy tôi ngơ ngơ ra là anh ấy lại gõ gõ vào đầu tôi và nói: "Lại quá tải rồi".
Tôi cảm thấy anh thấy tôi dễ thương và đáng yêu chứ không "đáng ghét và đáng bị xỉ vả chỉ vì chính con người mình như nhiều anh nói về vợ mình". Anh ấy khiến tôi tự tin vào bản thân, anh ấy khiến tôi nghĩ rằng bây giờ tôi chưa làm được gì là vì chưa đến lúc, là vì tôi bận sinh con nuôi nấng chúng. Anh để cao công sức của tôi trong việc lo lắng cho gia đình nhưng thực lòng tôi biết mình chưa làm được gì nhiều.
Chồng tôi đó, anh là một người đàn ông theo đúng nghĩa "một người đàn ông". Anh sống bản lĩnh, đường hoàng không mong đợi ai đó làm gì cho mình, không tính toán so đo những chuyện nhỏ nhặt, không vô trách nhiệm, không yêu sách, đòi hỏi. Không lèm bèm. Anh cưới một người phụ nữ anh yêu mà không cần người đó phải là thế nọ, thế kia. Anh sống độ lượng, vị tha. Người như anh sẽ khiến cho bất kỳ ai dù khiếm khuyết đến đâu ở bên cạch cũng trở nên tốt hơn.
Mọi người nói chồng tôi có một không hai, nhưng tôi biết rõ hơn ai hết những gì anh ấy đã làm, con người và dạo đức của anh ấy. Đối với tôi anh ấy là một tượng đài.