Lorient, ngày 21 tháng 6 năm 2013
Gửi em trai và em gái yêu quý của chị,
Bây giờ đã là 3 giờ sáng ở Pháp rồi, còn chị thì không ngủ được hai đứa ạ. Cảm xúc trong chị đang lẫn lộn lắm. Sáng hôm qua chị vừa bảo vệ tốt nghiệp xong. Và thế là chị đã kết thúc hai năm học tại Pháp rồi. Chặng đường đầu tiên đã qua 🧸rồi hai đứa ạ. Một chút trống rỗng, một chút hẫng hụt, một chút vui sướng, một chút hồi hộp, một chút mơ hồ, một 🍬chút...
Hai đứa có thấy hai năm qua trôi nhanh không? Cái ngày chị mít ướt lên máy bay để đi đến một nơi cách xa nhà mình đến một phần tư quả đất vẫn còn y nguyên trong tâm trí chị, hệt như mới diễn ra tuần trước vậy. Đặt chân đℱến Pháp, việc đầu tiên chị làm là cởi phăng hai lớp áo khoác vì phát hiện ra cái 14°C ấm áp của Paris xa lạ khác hẳn với cái 14°C tê buốt của Hà Nội thân thương.
Câu tiếng Pháp đầu tiên chị nói ෴là với nhân viên sân bay để hỏi đường ra tàu con thoi. Và cảnh tượng đầu tiên chị nhìn thấy khi ra khỏi sân bay không phải là tháp Eiffel nổi tiếng mà là cảnh tắc đường. Những cái đầu tiên của chị trên đất Pháp là vậy đấy, không hề vỡ òa cũng không hào nhoáng hay lãng mạn chút nào. Thế mà những cái đầu tiên ngây ngô ấy theo chị đến tận bây giờ em ạ.
Chị từ𓃲ng nghĩ tất cả những gì chị từng được nghe về nước Pháp sẽ khiến chị không bị choáng ngợp khi đặt chân đến đây. Và đúng là chị không hề bị choáng ngợp. Hoàn toàn không phải nhờ những bộ phim Pháp mà chị vẫn hay xem ở nhà, cũng không hẳn là nhờ những câu chuyện mà những người đi trước đã kể cho chị, mà là vì chị đã cảm nhận được rằng nơi chị đang đứng chợt thân thuộc biết bao, vùng đất này dường như có một mối duyên nào đó với chị vậy. Nơi này là Lorient, một thành phố b🍸é nhỏ và trầm lặng.
Lorient yên bình và hiền hòa lắm. Lorient chỉ là một góc nhỏ của nước Pháp thôi. Nếu coi Pháp là một con người thì Lorient là một phần bí ẩn trong tâm hồn người đó, một mặt khuất mà chính con người ꦬta đôi khi còn cảm thấy mơ hồ, cái phần mà chỉ người🌊 tri kỷ hay kẻ có duyên mới có thể khám phá.
Lorient hiền l🦩ắm. Lorient là Pháp kh🐲i tách bỏ lớp khăn lụa hoa lệ hay mùi hương kiêu kỳ. Khi người ta kể với hai đứa về Paris hay Bordeaux, hai đứa sẽ thấy đôi khi sự văn minh và hào hoa khiến Pháp trở nên xa lạ. Còn khi em nhìn nước Pháp bằng con mắt Lorient, nước Pháp sẽ gần gũi và giản dị trong khi vẫn luôn lịch thiệp và quyến rũ.
Người ta hay đùa rằng ở L𝐆orient chỉ mưa ba lần trong năm, một lần kéo dài sáu tháng và hai lần kéo dài ba tháng. Chị bước qua mười tám tháng trời mưa cùng tiếng sóng biển Lorient sóng sánh. Tám tiếng một ngày, 5 ngày một tuần, đã qua hai năm học mà chị bước ra khỏi nhà khi trời còn chưa sáng và rời khỏi trường khi trời đã tối đen. Đã có lúc chị tưởng cuộc sống của mình chỉ xoay quanh c🐲ăn nhà bé và ngôi trường nhỏ, nhất là khi nhà và trường chỉ cách nhau một thảm cỏ. Vậy mà không ngờ cuộc sống ấy lại cho chị nhiểu hơn là những kiến thức sách vở hay những bài thực hành.
Cảm xúc về nước Pháp của chị còn gắn liền với một cơn cảm nắng ba mùa, khi lần đầu tiên có một cậu trai Pháp phát âm rõ ràng cả họ và tên chịꦺ bằng tiếng Việt và dành thời gian tập viết tên chị mà không “ăn bớt” bất kỳ dấu nào.
Hai đứa ạ, mỗi người đều mang theo trong mình một vùng đất mà mình yêu vô điều kiện, đó chính là nơi mình sinh ra và lớn lên. Đối với൲ chị thì đó là Hà Nội. Ngày chị rời khỏi Hà Nội thương yêu, bước qua từng chân trời mới, dừng chân qua từng thành phố xinh đẹp giữa mỗi chuyến du lịch và công tác, chị nhận ra rằng còn có một nơi khác vẫn tồn tại, một vùng đất tri kỷ mà chị đã may mắn tìm được từ rất sớm để rồi trưởng thành cùng vùng đất ấy. Là Lorient. Lorient mà chị đã đong đầy cảm xúc lên từng con sóng.
Mong rằng hai đứa sẽ sớm tìm được cho mình nơi tri💮 kỷ ấy, nơi mà ngay từ phút đầu đặt chân tới, hai đứa sẽ được bao bọc bởi cảm giác thân thuộc và tình yêu thương.
Chị yêu cả hai đứa rất nhiều.
Từ Hà An