From: Tieu Ngu
Sent: Wednesday, November 11, 2009 10:35 AM
Trong mắt anh, tôi mãi mãi mãi là người ngu
Tôi rất hay đọc mục Tâm sự của 168betvisa-slots.com, nhưng tôi chưa bao giờ viết. Hôm nay đọc tâm sự của anh Đức và anh Hùng tôi thấy hình ảnh của tôi có một phần giống hoàn cảnh như gia đình 2 anh, nhưng vị trí ấy là chồng tôi. Tôi hành văn không được tốt nên rất mong được 168betvisa-slots.com đăng. Tôi đã có gia đình đã 2 năm, mà chồng tôi rất giống hai anh cũng là nhà khoa học của thời kỹ thuật số, anh thông minh và rất giỏi nữa là khác.
Hiện tôi sống và tồn tại trong một xã hội hiện đại được tiếp xúc với môi trường hiện đại, nhưng môi trường đó không dành cho tôi mà nó trở thành một địa ngục trần gian ngay trong chính ngôi nhà mình đang ở. Tôi xin kể vắn tắt về hoàn cảnh gia đình tôi (chúng tôi chưa có con) nhưng anh chưa bao giờ xem tôi là vợ anh, khi anh vui thì tôi là người còn lúc anh cáu gắt thì tôi là con vật được anh nuôi trong nhà. Mà nói nuôi thì có phần đỡ cho tôi chứ anh chưa nuôi trọn tôi ngày nào cả.
Kể từ khi yêu và lấy anh, tôi chưa được bao ngày sống cho riêng mình, mà tôi sống theo tâm trạng của anh, anh gia trưởng, cố chấp, độc quyền đến mức tôi chỉ biết cắn răng chịu đựng mà chẳng nói được lời nào vì nếu nói ra anh sẽ giết chết tôi bất cứ lúc nào. Tôi đến với anh khi ấy anh đã một lần chia tay vợ và con, tôi chấp nhận làm vợ anh vì lúc đó tôi rất trẻ chưa một lần được yêu, kinh nghiệm sống của tôi cũng không có, khả năng hiểu biết về cuộc sống cũng không nhiều lắm. Khi đó anh hết mực yêu đương cũng cưng như trứng hứng như sương.
Trong thời gian đó tôi chịu rất nhiều dư luận của xã hội, bạn bè, người thân, đồng nghiệp tôi tới đâu cũng bị họ khinh thường, chế nhạo tôi. Nhưng tôi bất chấp, tôi chấp nhận hy sinh tất cả để được sống cùng anh. Lúc đó tôi rất hạnh phúc khi được ở bên anh, nhưng ở đời có mấy ai học được chữ ngờ phải không thưa các anh chị.
Khi về làm vợ anh chưa được năm thì anh lộ rõ con người thật. Trước kia do anh quá khéo tôi không nhìn thấy bản chất thật của anh. Ngày ngày tôi bị anh mắng với nhiều lời lẽ cay độc nhất, chẳng lớn chút nào, nhưng tôi không biết tôi như thế nào mới được lớn theo cách nghĩ của anh. Tôi cũng là công chức, cũng có thu nhập tôi đâu hoàn toàn lệ thuộc vào anh.
Khi bước chân ra khỏi nhà tôi mới cảm nhận được cuộc sống cho riêng mình, khi chiều về đặt chân vào ngôi nhà mình tôi có cảm giác như là địa ngục, nơi đó có chồng luôn nguyền rủa vợ. Anh có thể vô tư mắng chửi tôi bất cứ lời lẽ nào đau nhất để làm tổn thương tôi. Hơn năm qua tôi đã tiếp nhận quá nhiều lời lẽ đó biến tôi bình thường với những từ ngữ đó.
Có một điều nực cười thốt ra từ miệng anh là tôi không được quyền đối đáp lại với anh vì một lý do hết sức bình thường là tôi nhỏ tuổi hơn anh, học thấp hơn anh thì không được quyền nói lại. Buồn cười thay cho người mà tôi gọi là chồng và anh bảo rằng khi nào tôi bằng tuổi anh thì tôi sẽ hiểu. Tôi hỏi lại anh có dừng thời gian 8 năm lại để em được bằng tuổi với anh không? Anh không trả lời được.
Chính vì khoảng cách tuổi tác của tôi và chồng tôi vì thế trong mắt anh, tôi luôn là người suy nghĩ nông cạn, thiếu hiểu biết và chưa khôn. Giờ tôi nhận ra anh không xứng đáng với tình yêu của tôi, không xứng đáng với sự hy sinh của tôi dành cho anh, tôi rất hối hận, nhưng do tôi chọn thì tôi tự chịu trách nhiệm về cuộc hôn nhân này.
Tôi đã khóc không biết bao nhiêu lần, khóc cho thân phận của mình, khóc cho hôn nhân của tôi và khóc cho chính chồng tôi nữa, vì anh không bao giờ quan tâm tới cảm giác của tôi như thế nào. Tôi như người ở cho anh, lo cho anh từng chi tiết một, làm gì cũng hướng về anh, nghĩ về anh, tôi không làm gì để có lỗi với anh trừ việc tôi không được khéo ăn nói cho lắm. Chuyện nội trợ thì anh rất hài lòng, tôi biết anh thích gì, khẩu vị ra sao, anh còn bảo với tôi rằng khi anh đi công tác xa đều anh nhớ tôi, nhất là khi anh đi tắm và ăn cơm do anh đã quen với việc vợ chăm sóc anh từ cái áo, quần, cái ăn…
Đối với tôi những thứ ấy là niềm vui và hạnh phúc. Tôi quan niệm được chăm sóc chồng là hạnh phúc nhất với người phụ nữ, bản thân tôi đã xác định khi lấy chồng thì trước hết phải là người phụ nữ của gia đình, gia đình hạnh phúc thì tôi mới làm công tác xã hội tốt hơn, vậy mà. Khi chấp nhận lấy anh và tới giờ tôi vẫn bị vợ trước của anh nguyền rủa, mắng chửi.
Không phải tôi cướp chồng của chị ta mà tôi quen anh khi ấy anh được pháp luật công nhận là độc thân, nhưng tôi vẫn cố chịu vì tôi không muốn làm lớn chuyện chẳng hay ho gì, mọi người sẽ nghĩ gì về tôi, tôi vô tội mà. Tôi rất buồn khi nhìn thấy ai đó được chồng chở đi chơi, được vòng tay quay lưng chồng và cùng đứa con vui chơi, lúc ấy tôi chỉ biết khóc thôi. Tôi chẳng biết làm thế nào cả, anh không biết trân trọng tôi, không cho tôi cùng tôi vượt qua khó khăn trước mắt.
Và cách nay hơn tháng anh đã ngoại tình, bằng linh cảm của người phụ nữ tôi đã nhận ra điều đó, nhưng anh vẫn giỏi ngụy biện, chạy tội và cuối cùng không thể ngụy nữa đành thú nhận tất cả. Tôi như kẻ đã trúng tên mà mũi tên đó cắm thẳng vào trái tim không thể lấy ra được. Tôi muốn thẳng thắn nói chuyện cùng anh, nhưng anh không bao giờ cho tôi cơ hội để nói với anh. Tuần có 7 ngày anh không ở một ngày nào cả từ việc nhỏ đến lớn anh không đụng tay vào, tất cả tôi đều tự làm lấy.
Tôi bệnh anh cũng chẳng thèm hỏi han, chẳng biết xung quanh xảy ra điều gì. Tôi tự giải quyết tất cả. Anh ra đi từ sáng sớm cho tới tối anh mới về tới nhà, để tôi cô đơn lạnh lẽo với 4 bức tường vô tri vô giác. Nếu có ngoại tình là tôi chứ không phải là anh, nhưng tôi không làm thế được, khi tôi mở miệng là anh mắng tôi như tôi là kẻ ngoại tình không bằng.
Tôi biết anh là người tốt nhưng do cái tôi và sĩ diện trong anh đã lấn át tất cả nên anh càng làm bừa, càng thể hiện mình không cắm sừng vợ mà chỉ do hoàn cảnh đẩy đưa anh ngoại tình. Nực cười cho lời giải thích của anh và tôi cũng đã tha thứ cho anh nếu anh hối hận, nhưng anh không bao giờ hối hận. Giờ đây tôi đã chủ động làm đơn ly hôn, chỉ chờ ngày được tự do và sống cho đúng nghĩa mà từ trước tới nay tôi đánh mất.
Rất cảm ơn trang báo đã cho chúng tôi trải lòng và cảm ơn quý độc giả đã xem nếu được đăng và cũng mong quý độc giả đừng bình luận gì chuyện của tôi do tôi không biết tâm sự với ai cả. Chúc tất cả quý cô, bác, anh, chị, bạn đọc gần xa sức khỏe, hạnh phúc và thành công trong cuộc sống. Cảm ơn 168betvisa-slots.com làm người bạn đồng hành cho chúng tôi trong cuộc sống.
Xin chào và cảm ơn rất nhiều.
Tiểu Ngư