Giờ tôi đã là sinh viên đại học của một trường danh tiếng, 21 tuổi đầu nhưng có lẽ tôi đã hiểu chuyện từ lúc 7 tuổi. Sinh ra trong gia đình thuộc dạng khá giả, ba mẹ làm công chức nhưng có lẽ sự tự hào không có mà thay vào đó là cảm giác tủi thân. Không phải vì ba mẹ không thương yêu tôi mà vì cách yêu thương của họ khác với những bố mẹ khác. Ba dạy chúng tôi bằng những trận đòn, ở cơ quan làm sếp nên ở nhà cũng vậy.
Tính gia trưởng của ba khiến cả nhà lúc nào cũng không thoải mái, nói đúng hơn là sợ. Từ nhỏ tôi đã chứng kiến nhiều trận bạo hành ba dành cho mẹ, chỉ một từ đã có thể diễn tả, đó là “dã man”. Nhiều khi tôi càng nghĩ người có học thức bao nhiêu càng đáng sợ bấy nhiêu, lúc bắt đầu hiểu chuyện tôi đã cảm thấy tự ti về gia đình mình.
Mấy năm gần đây mẹ phát hiện ba ngoại tình. Mẹ đau khổ, dằn vặt, thù hận. Tôi cũng lờ mờ đoán được lâu rồi khi ba có những cử chỉ khác lạ dành cho một số đồng nghiệp nữ. Không ngờ sau vẻ ngoài cục tính và gia trưởng đó là một con người có thói trăng hoa bậc nhất, không những với một người đàn bà mà nhiều đến nỗi tôi cũng không nhớ hết, kể cả bà hàng xóm góa chồng cũng không ngoại lệ.
Tôi thấy xấu hổ vô cùng vì có một người ba như thế, sao ba chẳng nghĩ cho cảm xúc của mẹ con tôi. Nhớ lúc nhỏ, hễ trồng cây gì ba cũng bảo: “Ba trồng cây sau này lấy tiền nuôi con học đại học”. Lời nói vẫn còn đó nhưng người dường như thay đổi, tôi chẳng cần mỗi tháng gửi cho tôi 3 - 4 triệu rồi ba làm những chuyện đáng xấu hổ như vậy. Dù ba có thế nào tôi vẫn thương ba, nhưng có thể nào ba chịu nghĩ cho cảm xúc của cả nhà không. Còn một đứa em tôi giờ đang tuổi lớn, mai đây nó sẽ lớn lên thế nào khi trong nhà như vậy.
Tôi thèm khát có một gia đình bình thường, giấc mơ đó quá xa vời, vì còn có những bậc làm cha làm mẹ không hề nghĩ tới cảm giác của những đứa 🎉con khi gia đình đổ vỡ.
Lâm