Tôi đồng ý với bài viết 'Khuyên sống vui ꦍvẻ, lạc quan là vô nghĩa với người trầm cảm' rằng trầm cảm hay rối loạn cảm xúc là một loại bệnh và cần phải🦩 uống thuốc.
Tôi chưa từng comment ở bất kỳ ♊đâu kể cả Facebook nhưng tôi muốn mọi người hiểu rõ hơn về căn bệnh này để không kỳ thị những người bị trầm cảm. Vì bản thân tôi có người thân bị bệnh, thực sự là rất mệt m🥃ỏi, thậm chí mệt mỏi hơn bất kỳ một căn bệnh nào khác.
(Xem thêm: Thành kiến 'tâm thần nghĩa là điên' sẽ giết chết người trầm cღảm)
Bệnh khác có thể khỏi, có thể kết thúc, nhưng bệnh này thì sẽ ám ảnh cả người bệnh lẫn người thân của họ, làm cho chúng tôi nꩵhiều khi thấy thực sự bế tắc. Bởi vì ngay bản thân người bệnh cũng không kiểm soát được hành động của mình, dù họ biết những điều mình đang làm.
Hiện tại người thân của tôi theo khám bác sĩ khoa tâm thần, và uống thuốc hàng ngày thì vẫn đi làm như bao người bình thường khác. Nhưng có thời gian người thân của tôi nghĩ là đã ổn rồi và t♑ự dừng thuốc (khoảng vài tháng) thì căn bệnh lại trở nên trầm trọng, lại phải nghỉ làm, sau đó phải chuyển công ty vì công ty cũ không nhận lại nữa, họ cũng sợ những người bị bệnh thế này. Sau đó người nhà tôi lại phải uống thuốc và chúng tôi xác đ꧃ịnh sẽ sống chung cả đời với thuốc.
Chia sẻ bài viết của bạn