Có baཧo giờ bạn thử cảm giác ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài qua ô cửa kính xe hay chưa? Tôi đã thử và không hiểu s🍃ao lại có cảm giác mang mác buồn, dù bên ngoài kia cánh đồng đang rực rỡ vào mùa, dù những bông dâm bụt cứ chói chang trong nắng hè, hay lũ ve kêu râm ran trong khu rừng chăng mắc đầy những bông hoa trắng.
Phải chăng vì chẳng thể níu giữ nên cứ vuột đi, chẳng thể chạm tay nên chỉ có💫 thể ngắm nhìn mới khiến người ta nuối tiếc, mới cảm thấy như có sự chia ly?
Bạn đã bao giờ đi hết chặng đường 1730 km chưa? Đó là khoảng cách khá dài từ Hà Nội vào TP.HCM hay từ TP.HCM ra HN. Dù đến ha🍌y đi, dù trở về hay quay bước, bạn cũng sẽ thấy mình đang rời bỏ một nơi nào đó và đang tới một nơi nào đó. Điều đó có nghĩa꧃ là gặp gỡ hoặc chia ly.
Không nói về điểm dừng, mặc kệ buồn vui khi lên đường, bạn hãy lặng yên buông mình trôi theo những ô cửa.𝓰 Ngoài kia, bụi râm bụt chói chang như mùa hè rực rỡ. Hàng dứa gai sắc nhọn kéo dài từ con đường này sang con đường khác như thể tất cả người dân Việt Nam cùng rủ nhau trồng thứ cây ấy ven đường.
Cánh đồng trơ gốc rạ, ngai ngái mùi bùn, nồng lên theo gió len🗹 qua khe cửa vào 🐽xe làm lữ khách bồi hồi, xao xuyến.
Lũ trẻ con nhem nhuốc lấp lánh mắt cười vụt qua, mấy đứa nhỏ đi học về gò lưng t🌟rên những chiếc xe đạp cà tàng cọc cạch. Bà mẹ già nơi bậu cửa nhìn ra như chờ đợi lại như đang tiễn đưa ai đó trên mỗi chuyến xe đi ngang qua.
Mấy ngôi nhà be bé, xỉn màu ngói rong rêu thân thuộc, mấy cây xoan kề bên nghiêng ngả 𓄧đong đưa. Những quán xá ven đường bé nhỏ, xơ xác, những lều chợ hoang tàn lao xao cuối buổi chiều nghe buồn nhưng sao ấm áp đến lạ.
Tôi muốn được dừng chân trên con đường ấy để ghé vào chợ mua mớ cá, mớ rau, đe♐m một vài tấm mía, bánh đa làm quà cho gia đình sau chuyến đi xa.
Chuyến xe vẫn băng băng trên con đường dài, xuất hiện trước mắt tôi là mấy chiếc ô thẫm màu mưa nắng, những tấm vải bạt mắc đâu đó ph🐼ấp phơ bay trước gió, tất cả như muốn tung mình ra, nhưng cứ ở lại mãi tự bao giờ …
Rồi chuyến xe ấy lại đi qua những ngôi nhà, làng xóm, cánh đồng lại trải ra bát ngát ๊tận cuối chân trời. Nơi này lúa đã gặt xong, nơi kia nhấp nhô vệt nón trắng hối hả đưa liềm. Sắc vàng của lúa mùa thu hoạch, sắc xanh của lúa đang trổ bông như một bức tranh say đắm lòng người.
Tiếng máy tuốt lúa rào rào, tiếng người cười nói xôn xao vì ꦛđược mùa. Ở đâu đó lại có những tiếng thở dài vì mất mùa, những ánh mắt nhìn xa xăm về phía cánh đồng. Mưa bão ùa về khiến khóe mắt 𓆏ai đó cay cay.
Con sông ào ào chảy dưới chân cầu. San sát những con thuyền gỗ thẫm màu nước, màu bùn nơi đầu mũi có con mắt đỏ xanh bí ẩn cho ước vọng khoan𓃲g thuyền đầy ắp cá, rẽ sóng gió ra đi rồi sẽ trở💫 về.
Bãi cát mùa nước cạn, dòng nước nhỏ thu mình giữa lòng sông uể oải buông trôi, mặc cho những chiếc thuyền nan cũ kỹ, xác xơ úp ꦆngược phơi mình trên bãi nghỉ hết cuộc đời lênh❀ đênh hay chỉ một mùa nước…
Những con đường trải dài mãi, những khúc quanh, đèo cao, biển෴ rồi rừng, rừng rồi biển đất nước cứ xanh ngắt. Sóng dạt dào bờ cát trắng, bãi đá lô nhô, vỗ mãi như ngày hôm qua vẫn thế, ngày hôm nay rồi ngày mai vẫn thế. Khi ta quay lại sóng vẫn✃ ở đó, vẫn vỗ về như thủy chung, đợi chờ ai đó.
Cánh đồng muối chia bờ như những thuở ruộng xanh,🙈 loang loáng những hạt muối đọng lại dưới nắng, rồi sẽ được vun thành đồng trắng xóa, mang về trên những đôi quang gánh.
Bên ngoài ô cửa, gió ♒ùa vào mang theo vị biển mặn mòi, dò✱ng sông quê ngọt ngào và cánh rừng bát ngát…
Chiếc xe đưa chúng tôi ghé lại một quán ăn nhỏ bên đường nghỉ ngơi. Giữa rừng núi, tôi thấy đâu đó dáng vẻ liêu xiêu của căn nhà lụp xụp được ghép bằng những mảnh gỗ to nhỏ đề biển cắt may áo dài, chị em tấp nập vào ướm thử tấm áo rồi x🌞uýt xoa, khen ngợi...
Cửa hàng tạp hóa gần cửa khẩu sáng loáng, sang trọng giữa cꦛái rừng núi hoang sơ. Ở nơi nào cũng thế, những làng quê cũ kỹ dấu yêu của đất nước ta trải dài cả ngàn cây số. Những căn nhà, những cánh đồng, những dòng sông xanh, bụi dứa, bờ tre… chẳng điều gì khiến ta thấy xa lạ.
>> Xem thêm: Chuyến đi thay đổi cuộc đời tôi
Chia sẻ bài viết, cảm nhậ𝔍n của bạn sau mỗi chuyến đi xa♚ tại đây.