Tôi sinh ra tại một huyện tru𓃲ng du tỉnh Nghệ An. Làng tôi ở là một vùng xa xôi hẻo lánh. Những người ở trung tâm huyện, xã thường c🐼ảm giác ngán ngẩm khi nhắc đến nơi này, bởi nó quá xa xôi, đường đi lại khó khăn..
💃Quê tôi ngăn cách với trung tâm bởi một ngọn đồi cao ngất. Con dốc đi qua đồi ngày càng được san phẳng những dường như vẫn chưa làm cho người ta cảm thấ♏y thoải mái khi đi qua đây.
Cuộc sống người dân ngày càng khấm khá hơn: có xe máy để đi, có tiền xây nhà mới, có điều kiện cho con cái đến trường, có nhiều thời gian cho những nhu cầu cá nhân hơn. Người ta cho con cái học hành đến nơi đến chốn chỉ vì "muốn c🍒on mình thoát khỏi cái chốn này".
Đó chính là những lời động viên của mọi người khi tôi lên thành phố học. Cuộc sống đi lên, mọi thứ dường như khá ổn định, nhưng con người vẫn muốn ra đi. Có những c⛦âu chuyện cứ bình lặng trôi qua từ năm này qua💎 năm khác, đến nỗi mà người dân quê tôi xem đó là một điều tất yếu.
Đó là câu chuyện về con đường từ thị trấn về đến nhà tôi, từ lâu vẫn đầy sỏi đá. Ng𝓡ười ta hứa hẹn từ lâu, dự định từ lâu cho người dân một con đường mới. Thế nhưng, một năm, năm năm, mười năm trôi qua, nó vẫn vậy. Có những lúc ngán ngẩm nhưng rồi ai n🅰ấy cũng đều im lặng thích nghi.
Trước đây, mỗi khi trời mưa, đường trơn như đổ mỡ. Sau mỗi trận mưa như thế, tôi lại thấy người ta chở một xe đầy đá dăm rải đều cả con đường, nhưng đâu lại và▨o đấy. Vì người ta chỉ có trách nhiệm đổ đá thôi, còn phần việc san bằng nó hay sửa sang nó lại là chuyện của người khác. Con đường vẫn gập ghềnh, khúc khuỷu và là sự ái ngại của mỗi người mọi lần đi qua chốn đây.
Có một cây cầu nhỏ bắ♓c qua khe nước trong vùng, nó ngắn thôi, chỉ dài khoảng 10m nhưng lại rất quan trọng với người dân.
Mùa lũ năm 2013, cây cầu không chịu nổi sức nước, nó gãy 🍷ngang làm cho sinh hoạt bị xáo trộn. Tôi đi học xa nhà và về quê ít hơn. Nhưng lần nào về tôi cũng vẫn cứ nhìn thấy cây cầu ngổn ngang nằm đó. Chꦍo tới tận mùa hè năm 2016, nó mới được bắt tay vào xây lại.
Khi cây cầu tốn rất nhiều tiền bạc ấy được xây xong, mọi thứ ổn định hơn. Nhưng cây cầu vẫn khiến người ta chán nản khi xung quanh cầu, đá vẫn ngổn ngang. Kinh phí không đủ để là thật bằng phẳng con đường hay phần rìa xun♓g quanh cầu không nằm trong dự án mà chính quyền đã ký với chủ thầu xây dựng
Con đường đi từ làng tôi đến chính quyền dường như không xa lắm, nhưng điều quan ღtrọng hơn không phải là 🔯người dân có muốn gọi đến chính quyền hay không mà là chính quyền có muốn cất đường sá xa xôi để đến với chốn khỉ ho cò gáy này hay không.
Đáng tiếc là làng tôi nằm ở chốn ít người quan tâm tới, nhưng trên danh nghĩa vẫn là nằm trong xã đồng bằng và không có người dân tộc thiểu số. Cái con đường đ😼ể đi lên theo định hướng nông thôn mới, có điều gì đó vẫn🦩 còn nhiều gập ghềnh và quẩn quanh.
Tôi đi học, không phải là để về xây dựng quê hương, mà chính là để thoát khỏi những🐓 con đường gập ghềnh lắm đá nhiều sỏi. Đến giờ ⭕thì người ta ít chán nản hơn, ít kêu ca hơn, họ xem đó là điều tất yếu nên họ không buồn lên tiếng nữa.
>> Chia sẻ bài viết của bạn tại đây.