Tôi cứ nghĩ sẽ chẳng bao 🦋giờ có lại được cảm giác vì ai đó mà tim loạn nhịp, có hình bóng ai đó mãi trong tâm trí mình. Rồi người ấy xuất hiện, em là bác sĩ điều trị cho tôi. Tôi từng tiếp xúc rất nhiều bác sĩ nhưng chưa cóꩵ ai cho mình cảm giác an tâm, tin tưởng và thoải mái như vậy.
Tôi tâm lý yếu, có bệnh sợ áo blouse trắng, chỉ cần bước vào phòng khám là huyết áp sẽ tăng bất thường, tim đập nhanh, tay chân run rẩy không thể kiểm soát. Tôi chịu đau cũng không tốt, trước đây nhiều bác sĩ rất khó chịu với tôi, thậm chí có người từ chối điều trị cho tôi vì không thể kiên nhẫn. Em thì khác, luôn nhẫn nại, nhẹ nhàng, ân cần và nhiệt tình với tôi. Cứ khi đến viện💫 tái khám hay phải làm các thủ thuật, xét nghiệm, chỉ cần có em bên cạnh là tôi an tâm, bình tĩnh, thoải mái hơn, không còn sợ hãi như trước. Lúc đầu tôi chỉ nghĩ đơn giản vì em đối tốt nên mình cũng sinh ra cảm giác tốt với em.
Không biết từ khi nào, tôi nghĩ đến em nhiều hơn. Từ một người sợ hãi khi nghĩ đến việc phải đi viện, tôi mong chờ đến ngày được gặp lại em. Một lần tôi có kiểm tra quan trọng, quá trình này sẽ rất đau đớn. Em rất lo lắng, sợ tôi không vượt qua được, dù không phải người trực tiếp kiểm tra cho tôi nhưng em nói sẽ cùng tôi vượt qua. Ngày tôi đến viện để tiến hành kiểm tra b🌱ệnh, em lại có cuộc họp đột xuất. Tuy nhiên, em không bỏ mặc tôi, nói tôi cứ yên tâm xuống chờ ở khoa xét nghiệm, khi nào đến lượt tôi thì gọi cho em. Em bỏ dở cuộc họp, bỏ luôn cả thời gian ăn trưa để cùng tôi vượt qua cuộc kiểm tra đầy đau đớn đó.
>> Yêu đơn phương thật khắc nghiệt
Quá trình kiểm tra như một sự tra tấn, tôi tưởng chừng bỏ cuộc vì các bác sĩ đó không biết tôi có bệnh tâm lý nên họ không nương tay. Tôi đau đớn nhưng nhìn thấy em sốt ruột, lo lắng đến nỗi mất bình tĩnh hơn cả tôi. Em đến bên, bảo tôi 🅷hãy nắm tay và nhìn em, rồi nghe lời trấn an của em. Khoảnh khắc đó giúp tôi có thêm sức mạnh, tôi bình tĩnh hơn. Tôi nói mình rất đau, không chịu nổi nữa. Em đứng dậy và bảo với kỹ thuật viên rằng hãy để em làm thử. Khi em trực tiếp làm, tôi trở nên dễ chịu hơn, đỡ đau hơn, tiếp tục chịu đựng. Sau khi xong giai đoạn đầu, em để phần việc còn lại cho bác sĩ khác tiếp tục, đến bên và nắm tay tôi để tiếp tục quá trình kiểm tra. Người khác trải qua quá trình này chỉ 10 phút, còn tôi cần 30 phút.
Kết thúc kiểm tra, em rối rít cảm ơn các bác sĩ và các bạn kỹ thuật viên rất nhiều, cứ lặp đi lặp lại lời cảm ơn, như thể mọi người vừa nhiệt tình giúp đỡ em việc gì đó. Tôi nghe được tiếng thở dài của em, cảm giác như vừa chút một gánh nặng, một áp lực nào đó. Rồi em lại vội vã trở về khoa. Nhìn bóng lưng em khuất sau cánh cửa phòng, trong tôi có cảm giác mất mát. Sau đó tôi mới biết là em có một ca mổ g🧔ấp nên phải vội vã đi ngay, như thế có nghĩa là em còn không có cả thời gian ăn trưa. Tôi áy náy, cảm động, bất ngờ trước những gì em làm cho mình.
Tôi nghĩ chắc em có tình cảm đặc biệt với mình nên mới đối xử thế. Từ ngày hôm đó, tôi không ngừng nghĩ đến khoản⛦h khắc tay tôi và em đan vào nhau, không thể quên được ánh mắt lo lắng em dành cho tôi, không thể không nhớ đến lời em nói tôi hãy nhìn em. Mọi diễn biến ngày hôm đó luôn trong tâm trí tôi. Đến cả trong mơ tôi vẫn gặp hình ảnh em nắm tay mình. Tôi thấy nhớ và nghĩ về em rất nhiều, làm mọi cách tìm hiểu thông tin về em, nhưng ngoài số điện thoại và chat để liên lạc, tôi hoàn toàn không biết thêm gì.
>> Muốn quên mối tình đơn phương thầm kín 10 năm
Em có vẻ là ngườii khép kín, trên các mạng xã hội đều không có thông tin cá nhân và hoạt động nào. Em nhỏ hơn tôi ba tuổi, còn trẻ, tôi có cảm gi✃ác em vẫn chưa có gia đình. Tôi thấy bệnh tương tư của mình ngày càng nặng nhưng không dám đối diện với em. Tôi sợ 🍌em sẽ không tiếp nhận phần tình cảm này. Nhiều lúc tôi muốn chủ động liên lạc và nói chuyện nhiều hơn với em để tìm cơ hội thăm dò, nhưng ngoài việc liên quan đến vấn đề chuyên môn điều trị cho tôi thì em có vẻ không cởi mở, cũng không nói nhiều với tôi.
Tôi rất bối rối và buồn, tình cảm đơn phương một cách vô vọng. Lòng tôi dậy sóng, không biết phải làm gì khác ngoài việc giữ chặt tình cảm này trong lòng. Chỉ sợ một điều, tôi 🉐không thể thoát ra được cảm giác này. Ai đó hãy nói cho tôi biết nên làm gì? Bản thân có đang tự mình ảo tưởng? Em đối với tôi chỉ đơn giản là sự lo lắng của một bác sĩ tận tâm với bệnh nhân, hoàn toàn không có tình cảm gì khác đúng không?
Hoàng
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc