Đó là m🐭ột kỷ niệm đẹp mà cả cuộc đời tôi có thể không quên được.🃏 Tôi nhớ ngày đó tôi học đại học năm thứ 2, lúc đó trên tivi quảng cáo nhiều lắm , cái Nokia 6600 ngày ấy đẹp lắm tính năng hiện đại bậc nhất thời bấy giờ.
Thú thật khi coi quảng cáo thì ước gì , ước gì và ước gì......🔯Rồi ngày ấy cũng đến mẹ tôi một công nhân viên chức bình thường cũng ráng dành dụm dẫn tôi đi mua cái mà ai ai cũng thích ấy. Tôi chở mẹ đi rảo quanh các đường phố Sài Gòn, nào là trên đường Nguyễn Văn Trỗi, Hai Bà Trưng. Nhớ lúc ấy buồn ba ghê vậy đó. Ba không tán thành mẹ mua cho tôi. Ba nói: "Con hư tại mẹ, muốn gì là cho, mai mốt nó hư thì đừng trách nhé".
Nhớ thời đó hàng xách tay và chính hãng chênh lệch gần một triệu đồng. Băn khoăn lắm nhưng cuối cùng hai mẹ con quꦐyết định mua ở đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa. Thứ nhất đó là hàng chính hãng, thứ hai 𒅌là oai.
Nhưng có ai biết rằng đó là cái điện thoại xịn cuối cùng mẹ tôi mua cho tôi. Cái ngày ấy cầm cái điện thoại được lắp thêm thẻ nhớ 128 MB trên tay (thẻ nhớ đổi bù thêm tầm hơn một triệu). Chu chao ôi sướng lắm. Tôi cứ như bước vào cái đẳng cấp khác, cái đẳng cấp không phải ai cũng muốn là được. Rồi bao nhiêu chuyện vui buồn đến từ ngày ấy. Tôi còn nhớ khi mua về người tôi chia sẻ đầu tiên là Hưng. Hắn là ai ư? Là thằng bạn chí cốt cái thời còn tung tăng dưới mưa, vào trư♎ờng Đại học Tôn Đức Thắng nơi tôi học thì mọi người cứ sầm xì , thích c🐻ái cảm giác này làm sao ấy.
Tính mình cũng vui và dễ chịu. Thế là ai mượn cũng cho rồi chỉ cái này cái nọ giống như một chuyên gia chính hiệu. Rồi khi đi về quê cũng là khoảng thời gian quê nhất. Tôi cất 🌱giữ cẩn thận trên xe đò, nhớ lời ba mẹ dặn "đừng cho ai gần nhé. Coi chừng móc túi, chớ có khoe hay lấy ra bấm nhé con".
Tôi tự hào lắm cả đại gia đình nhìn nó trầm ngâm rồi xuýt xoa, tôi khoe tính năng này nọ cái nút t🅰hần thánh chính giữa ấy chỉ cần xoay 360° là vào cái chương trình như ý. Vào mạng coi cái này cái kia thích lắm. Đến cái ngày quê nhất xuất hiện.
Tôi lên rừng đi bẫy chim gặp ai cũng khoe trên ♊đường đi thế là sóng cứ tụt dần... tụt dần. Thế là nó đúng nghĩa cùi bắp, nhưng cũng nhanh trí lắm, tôi lại chụp ảnh quay phim khoe tiếp nào là đẹp là hiện đại sắc nét lắm các bạn à. Khi v🐷ề nhà tôi cũng không quên chụp lại vài pô làm kỷ niệm lúc gia đình bên nội.
Trên chuyến xe về lại thành phố tôi cứ lân lân miết. Rồi cái gì đến thì cũng đến. Hôm ấy tôi trên đường đi học về ba gọi tôi vào bệnh viện Trưng Vương ba nói có chuyện gấp. Với tính vô tư tui nghĩ là chắc có ai bên nội hay ngoại vào nhập viện nên tôi chẳng buồn hỏi lại. Tôi phóng xe vào ngay cái bệnh viện ấy. Rồi gặp ba thấy như người mất hồn , tại khoa cấp cứu tôi hơi giật mình ba tôi xuất thân từ công an nên "anh" ấy mạnh mẻ lắm nhưng sao lại thế. Tôi hỏi ba aಌi cấp cứu vậy. Ba nói người đó là mẹ.
Các bạn biết không thừ cái cảm giác ngờ vực sang trạng thái đứng hình chỉ trong tích tắc tôi có cảm giác như các vận động viên chạy cách nhau khoảng phần ngàn giây, cái cảm giác đó tê lắm các bạn. Tôi hỏi ba mẹ bị sao??? Ba nói mẹ con "tự vẫn". Trời ơi cứ như s🌸ét đánh. Hôm đó tôi hỏi ba. "Nhà mình còn bao nhiêu tiền vậy ba? Lo cho mẹ đủ không?"
Ba nói: "Nhà mình còn một ít, ba nghĩ chắc không đủ". Tôi đắn đo miết một là chiếc Dream 7 số hai là chiếc diện thoại ba mẹ cho tôi. Chiếc Dream 7 số là kỷ niệm đẹp của gia đình tôi c✃ả nhà ba người ra gia long xe mua. Lúc đó vui lắm! Lớn rồi mau quyết định đi. Đầu óc tôi bâng khuâng rồi tới lúc tôi quyết định thôi bán cái 6600 thôi. Thế là lầm lũi tôi ra góc Hai Bà Trưng rồi Hồ Văn Huê, Ba tháng Hai.
"Chị có lộn không?", tôi hỏi. "Không lộn đâu, 🃏giá đó c꧂ao rồi".
Thế là tôi lại đi chẳng buồn nhìn lại c💝ứ✨ thế hết tiệm này đến tiệm khác mệt lắm buồn lắm. Sau đó tôi chọn bán cho anh người Bắc ở góc Hai Bà Trưng. "Hôm nào cậu đem thẻ ra tôi chép lại hình và video cho nhé". Tôi nhớ câu nói của anh ấy. Thú thật tâm trạng rối lắm tôi chẳng buồn nhìn lại chỉ cười khẻ, "Giờ em đã làm vợ người ta. Lòng cay cay lắm". Có lẽ vì thế mà tôi hát bài này của Nguyễn Mạnh Quỳnh hay lắm.
Trên đường đi vào lại b🌳ệnh viện các hình ảnh cứ trôi đi trong đầu nào là ngày chở mẹ đi mua điện thoại, khoe với bạn bè và người thân trong gia đình, nào là các tấm ảnh kỷ niệm, rồi xé tan mọi thứ là hình ảnh của mẹ tôi hình ảnh người đàn bà vì gia đình thương con thương chồng đang nằm bất động trong bệnh viện khiến tôi nấc nghẹn.
Sau này mỗi khi nhớ lại tôi đều phải rùng mình, cuộc sống cứ trôi qua bản thân tôi đã thay đổi nhiều dòng sản phẩm nhưng mãi trong lòng tôi Nokia 6600 vẫn chiếm trọn một gốc trái tim. Điện thoại dù có cho ta hiện đại đến đâu có sành điệu ra sao thì vẫn không bằng tình yêu mà cha mẹ cho ta. Dù có những lúc gi💦ận dỗi, cãi vả hay đôi lúc oán hờn thì thực tế vẫn không thay đổi cha mẹ là người đã sanh ra ta, cho ta những hồi ức đã chấp cánh ước mơ cho ta dù đó là lớn hay nhỏ ba mẹ vẫn là số một trong tim tôi. Ba mẹ ơi con yêu ba mẹ nhiều lắm. Xin cảm ơn Nokia 6600 đã đồng ♍hành cùng chương trình này.
Dương Huy Khánh
Từ 25/10 đến 21/11, chuyên trang Số hóa của VnExpress tổ chức cuộc thi "Chiếc điện thoại Nokia đầu tiên của tôi". Đây là nơi bạn đọc chia sẻ kỷ niệm về chiếc điện thoại di động Nokia đầu tiên mà mình sở hữu, những giá trị mà hãng công nghệ✅ Phần Lan mang lại. Thời gian gửi bài dự thi bắt đầu từ 10h ngày 25/10 đến hết 24h ngày 21/11, tương đương 4 tuần thi.
Mỗi tuần, ban tổ chức sẽ trao ba giảꦯi thưởng tuần cho ba bài viết có số điểm cao nhất, mỗi giải là một điện thoại Nokia 3.1 trị giá 3,99 tr🎃iệu đồng.
Cuối cuộc thi, ban tổ chức sẽ lựa chọn ra các bài dự thi có chiếc điện thoại Nokia đầu tiên vẫn còn sử dụng được cho đến hiện nay để chấm điểm, sau đó chọn ra ba bài viết có nội dung hay và cảm xúc nhất để trao giải đặc biệt. Mỗi giải là bộ đôi điện thoại Nokia 6.1 Plus (trị ജgiá 6,59 triệu đồng) và Nokia 5.1 Plus (trị giá 4,79 triệu đồng).
Gửi bài dự thi tại đây