Tôi yêu em bằng sự chân thành, không quan tâm vóc dáng hay số đo, thông minh hay đảm đang, yêu em vì con người của em. Em là người con gái hiền hậu và không chấp nhặt những tính xấu của tôi. Tôi gặp và quen em tại một trường ngoại ngữ mà chúng tôi học, em e ngại vì những nỗi buồn ngày xưa chưa dứt, tôi đến với em chân thành không mong đợi gì cả. Có đôi lúc tôi và em có mâu thuẫn nhưng đều là từ phía tôi, em không trách nhưng chỉ buồn, rồi chúng tôi lại làm lành, có lúc tình cảm sứt mẻ nhưng rồi em chấp nhận và tha thứ cho tôi.
Tôi yêu em rất nhiều, dù đã gần một năm nhưng tình cảm dành cho em còn nồng nàn hơn cả lúc mới quen. Em cũng yêu tôi rất nhiều, ba mẹ tôi quý em, có lúc chúng tôi trao cho nhau những thứ quý giá nhất của mình. Đôi khi em khóc vì lo lắng cho tôi, tôi vừa buồn lại vừa vui, buồn vì để cho em lo lắng mà khóc, vui vì biết em yêu mình nhiều như thế nào. Giờ đây, tôi lại chuẩn bị phải đi học xa, ở một nơi cách em sáu tiếng bay. Tuy tôi chỉ đi trước em vài tháng, gần về mặt địa lý nhưng sống cách nhau một tiếng chạy xe, tôi vẫn rất sợ phải xa em.
Tôi và em đều muốn có tương lai với nhau, những lúc tôi tâm sự với em về những điều lo sợ, em đánh tôi và bảo sẽ không bao giờ có chuyện đó, bắt tôi phải hứa cũng không được yêu người con gái khác. Chúng tôi cùng thề sẽ đợi nhau suốt 5 năm rồi trở về nước cùng nhau. Tôi hứa mỗi tuần sẽ bắt một chuyến xe đến gặp em, trễ nhất là hai tuần và em cũng làm ngược lại. Chúng tôi dự định sẽ dời qua sống gần nhà nhau sau hai năm chuẩn bị vào đại học. Những nỗi lo lắng rằng tôi sẽ để mất em luôn làm tôi sợ hãi, đôi lúc cũng làm tôi kiệt sức hay tệ hơn là bệnh. Mất em tôi nghĩ mình cũng không thể tiến một thêm bước nào nữa.
Có ai đang trong tình huống như tôi mà vào cuối cùng họ có thể ở bên nhau không? Có thể sẽ có những câu trả lời mà tôi không muốn nghe hay ám ảnh nhưng tôi tin chúng tôi sẽ vượt qua đượ🀅c.
Long