Tôi không dám khẳng định gì về việc "nên rút Bảo hiểm xã hội (BHXH) một lần hay tiếp tục tham gia đóng góp cho quỹ BHXH, để chờ đến thời điểm được hưởng hưu trí?". Bởi, tôi biết, khi𓆏 ai đó muốn rút BHXH một lần thì cá nhân người lao động đó đã có muôn vàn lý do để giải thích, mà lý do nào cũng đều chính đáng cả. Tôi chỉ xin kể lại câu chuyện của chính vợ chồng mình, hy vọng có thể đem đến ✃cho các bạn một cái nhìn thực tế nhất về BHXH và câu chuyện lương hưu.
Năm 1998, vợ tôi khi ấy 38 tuổi. Con út của chúng tôi lúc bấy giờ cũng mới vừa đầy 6 tuổi. Vợ tôi thuộc diện tinh giản biên chế trong khi còn những 11 năm mới đến tuổi về hưu. Lúc này, vợ tôi có hai sự lựa chọn: một là hưởng "một cục" (tức là chỉ hưởng BHXH một lần); hai là tiếp tục tham gia đóng BHXH tự nguyện (20% mức lương) cho đến khi đủ điề༒꧂u kiện hưởng hưu trí.
Vì hòa cảnh gia đình khó khăn, nhà nghèo, con cái còn nhỏ đang tuổi ăn học, bố mẹ đã già, em út lại đông... nên chúng tôi rối như tơ vò. Vợ tôi tâm sự, nếu nh෴ận chế độ BHXH một lần, chúng tôi sẽ có vốn để buôn bán lặt vặt, ít nhất cũng đủ kiếm sống qua ngày, nhưng tôi nhất quyết phản đối. Cuối cùng, tôi bàn với vợ rằng sẽ 🃏kiên quyết đóng tiền để theo tiếp BHXH nốt quãng thời gian còn lại.
>> Chọn số năm đóng BHXH để nhận lương hưu
Sau đó, tôi bán xe máy và bán luôn tất cả những gì có giá trị trong nhà có thể ra tiền, và dùng khoản đó để vợ có vốn buôn bán nhỏ, kiếm thêm thu nhập để nuôi con. Đồng thời, chúng tôi bám trụ với BHXH, chờ đến khi hội đủ điều kiện hưởng hưu trí. Tháng, năm dần dần trôi qua, đ🍌ến hôm nay cũng đã được hơn 10 năm vợ tôi có lương hưu hàng tháng.
Mức lương hưu được nhận chỉ ở mức 65%, khá thấp khi đem so sánh với thời đại bây giờ, nhưng tôi quan niệm đã là lương hưu thì không thể cao và chấp nhận điều đó. Song, bù lại, thứ lớn nhất mà vợ chồng tôi có được nhờ lương hưu chính là không phải ngửa tay xin tiền con cái. Sống ở Sài Gòn, trải💧 qua đợt dịch Covid-19 lần thứ tư tàn khốc, kéo dài suốt nhiều tháng trời, nhưng vợ chồng tôi vẫn bình thản ở trong nhà để tránh dịch.
Chúng tôi không phải cầu cứu đến các gói cứu trợ hay các đoàn từ thiện để kiếm cái ăn. Các con tôi cũng hoàn toàn không phải lo lắng gì cho bố mẹ mùa dịch. Tôi sống thanh thản, nhẹ nhàng và chỉ nghĩ đơn giản một điều rằng khi nào chết, ít nhất mình cũng có bảy tháng lươ💞ng cơ bản theo chế độ BHXH để lo hậu sự cho bản thân. Xét cho cùng, với người già vậy là đủ, ở tuổi này cũng đâu cần gì hơn thế, phải không?
>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm 168betvisa-slots.com.