Chín năm ở Sài Gòn những ký ức về lũ lụt, mưa bão trong lòng tôi đã phai nhạt dần. Điều duy nhất còn sót lại chỉ là trời bão nhà thầy cô bị ngập không đi dạy được nên được nghỉ học, những ngày mất điện ở nhà ăn cơm với dưa cà mắm muối cả tuần, hay mỗi khi nước rút đạp xe về dưới xã xem ng👍ười ta thả lưới bắt cá.
Vậy mà đợt này về nhà được vài ngày thì lụt thật.
Thứ sáu tuần trước tôi bắt vội chuyến xe tối về nhà ở Quảng Bình để lo công chuyện, mưa lũ lớn nên xe lèo tèo vài mống người. Ra tới Quảng Trị thì mưa xối xả, nằm trong xe nhìn hàng cây ven đường oằn mình vì gió mà ai cũng lặng ngư🐎ời, chỉ mong🦩 về được an toàn.
Xe về tới nhà lúc 11h đêm, đến sáng hôm sau thì nghe tin tàu trật đường ray vì mưa lớn. Tối thứ bảy nhà tôi bắt đầu mất điện, ban đầu tưởng gió lớn quá nên người ta cắt cho an toàn (vì ở Sài Gòn chín năm có bao gi❀ờ mất điện lâu đâu), ấy vậy mà đến hôm nay vẫn chưa có.
>> Sống trên trần nhà vì lũ lụt miền Trung
Sáng chủ nhật nước bắt đầu dâng ngập đường ở những đoạn thấp, tôi còn vui vẻ đi xem mọi người thả lưới bắt cá. Đến trưa thì biết tin kẹt lại ở quê vì xe ng🐈ừng chạy, đặt vội vé tàu ngày thứ hai cũng bị hủy nốt. Chiều nhìn ra đã thấy nước ngập hết đường phía trước cổng và những nhà xung quan෴h nước bắt đầu tràn vào nhà.
Hàng xóm xung quanh dắt xe máy qua sân nhà gửi vì nhà tôi cao nhất khu đó. Tối đến tầm 7h nước bắt đầu tràn vào sân, ông bà trấn an cứ an tâm đi ngủ vì trước đến giờ nước chưa bao giờ vào nhà cả. Cái cảnh mất điện, mưa bão, 5h ăn ꦇtối 7h đi ngủ vốn đã trở thành một phần xa xăm trong tâm trí không ngờ gần chục năm sau tôi lại được trải nghiệm lại.
Không có lấy một cuốn sách để đọc, không dám thắp nến lâu vì mưa bão còn dài, nước ngập hàng quán không mở nên phải tiết kiệm tối đ𝔉a. Đêm đó hai bà cháu ôm nhau nằm trên giường mình bất giác thở dài khi nghĩ một năm mấy bận nhà mình phải khổ cực thế này...
0h ngày chủ nhật, ☂bà tôi nghe nước chảy róc rách nên tỉnh dậy đi ra thì thấy nhà sau nước ngập rồi, ban đầu chỉ mới lên một chút tầm 15 phút sau nước lên gấp ba.
Vậy là cả nhà lội nước ngập quá đầu gối bắt gà vịt, chó mèo vào trong nhà, con nào rớt về dưới nước thì đem lên sàn cao cho đậu vì ôm không xuể. Chó mèo, gà vịt nằ👍m chung một chỗ với người vì phía sau nhà ngập không còn ꦛchỗ ráo. Cả đêm thao thức không ngủ được sáng dậy đã thấy xung quanh thành biển nước, phía trước nhà chỉ còn cách mực nước có một bậc thang.
>> Dạy về biến đổi khí hậu trong nhà trường
Nhà sắp hết nước sạch dùng vì🍸 không bơm được, nước mưa cũng không hứng được vì xô chậu đặt xuống là trôi, điện vẫn mất. Nhìn mọi người dắt trâu bò, heo gà lên chỗ cao để gửi mà mình rưng rưng nước mắt. Người thì ngâm nước, đói khát nhưng cả nhà được chút tài sản phải gắng mà bảo toàn. Nhà o (cô) tôi nước ngập lên đầu gối phải kê giường lên nằm giữa biển nước, nhà bà ngoại tôi nước ngập lên tới cửa sổ, cậu mợ trèo lên được mái nhà đành bất lực nhìn tivi tủ lạnh✃, tài sản tích góp được bấy lâu chìm trong biển nước.
Xã tôi có địa hình cao nên bình thườn🅺g không bao giờ ngập, cùng lắm nước chỉ tới sân nên chẳng ai có kinh nghiệp chống lụt vậy mà năm nay ngập, ngập sâu, nước lên tới nóc nhà.
Nghe kể chuyện cụ ông cụ bà già ngâm mình 🌌hai ngày trong nước đói rét mãi mới có người vào cứu mà xót không thể tả. Nước vừa rút một chút trời lại꧒ mưa lại dâng, cả ngày lội nước đi thăm o, mua thêm nến, đi sạc điện thoại mệt quá không tả nổi tối đó mình ngủ từ lúc 8h vừa ngủ vừa sợ nước tràn vào nhà.
Sáng thứ 🃏hai thấy nước lại dâng, nghe tin sắp có bão vào nên tôi quyết tâm tìm đường vào lại Đà Nẵng (tôi mới chuyển về Đà Nẵng làm việc hồi tháng 5) vì bây giờ nếu không vào thì không biết đến khi nào, công việc thì nhiều nghỉ mãi không được.
Tôi cù♐ng dượng và em họ đi lên vùng trên để thuê thuyền ra đường mòn vì nghe nói ở Quảng Trị đã thông xe đi lại được. Ba dượng cháu lội qua đồng nước xiết vừa đi vừa run nhưng chưa được nửa đường lại phải quay về vì lên chỗ gần cầu nước cao nguy hiểm quá sợ bị cuốn đi. Trên đường lội về thấy bốn người chở heo trên xe rùa đi gửi, bác kia bảo đem con này đi gửi còn con kia chắc phải làm thịt không chết mất, vừa nói vừa thở dài làm lòng tôi lại chùng xuống.
>> Miền Trung - vùng đất chịu nhiều thiên tai
Bất lực là từ ngữ chính xác nhất miêu tả tâm trạng của mọi người lúc đó, chỉ còn cách buông xuôi vì không biết phải làm sao giữa dòng nước dữ. Bất chợt tôinhớ đến trận đại hồng thủy, cảm giác của những người dân khi cố gắng tìm đường leo lên thuyền của Noah, hay người Atlantis trước khi bị chìm xuống đáy📖 biển còn kinh khủng đến thế nào nữa.
Tôi về đến nhà ăn vội hai bát cháo, rơm rớm nước mắt vì không biết bao giờ nước mới rút xong lại quyết định đi chuyến nữa. Lần này băng qua đồng, vào sâu trong kia đi lên đồi để ra đường lớn. Chuẩn bị đi thì một bác lội nước vào nhà xin tiền, gạo và đồ ăn để nấu cho những người đang được cứu trợ ở dưới xꦏã, móc vội trong túi còn 40 nghìn, bà nội vào nhà lấy thêm ít gạo đưa cho bác, tôi lại đi.
Ba dượng cháu đi bộ 5 cây số, người ướt, chân phồng rộp vì đất đá do dép quá mỏng. Đi mãi cuối cùng cũng nghe tiếng còi xe chạy, vậy là biết sắp ra đến đường rồi. Băng qua cầu ra lộ thấy có người bên kia đường gọi qua hỏi đã ăn cơm chưa, vào ăn (dượng nói là nhìn mình đi trong r🐻ừng ra cầm theo gậy là họ biết đi từ vùng lũ) nhưng chẳng có bụng dạ nào ăn, chỉ mong bắt được xe vào Đà Nẵng.
Đứng chờ tầm 30 phút dưới mưa, cuối cùng cũng thấy có xe khách dừng lại, tôi mừng quá chỉ kịp quay lại nói "cháu đi nha" rồi cuống cuồng chạy lên xe. Quần ướt nhẹp vừa nằm vừa run nhưng may quá trời đã "sáng" 🔥rồi. Thầm cảm ơn vũ trụ vì đã nghe thấy lời cầu nguyện và giúp đỡ mình. Điện thoại báo với ba mẹ, ông bà đã bắt được xe.
Ngủ một giấc chập chờn sau mấy đêm thao thức thì bên tai chợt nghe văng vẳng bài🐈 "All I want for christmas is you" của Mariah Carey ♎không biết từ điện thoại ai phát ra (đây là bài hát vô cùng có ý nghĩa với tôi và tôi hiểu vì sao nó lại vang lên lúc ấy).
Tôi biết là vũ trụ vừa mới nhắn gửi đến mình mọi điều gian khổ đã qua, những điều꧙ kỳ diệu🐎 và tốt đẹp đang đến bởi tháng 12 có điều diệu kỳ. Và mình cũng mong điều diệu kỳ sẽ đến với quê mình Lệ Thủy nói riêng và miền Trung nói chung. Mong bão đừng vào nữa để nước kịp rút, bà con kịp dọn dẹp, vì chẳng còn mấy tháng nữa là đến Tết rồi.
>> Gửi bài viết về lũ lụt, cứu trợ miền Trung tại đây.
Thu Hiến