Tôi sinh ra ở Hà Nội, vào Sài Gòn sống đến nay cũng tròn 40 năm. Vợ tôi là người gốc Hà Nội cũng vào đây từ năm 1991. Thời gian vừa qua, gia đình ra Hà Nội có việc, chúng tôi dắt💙 người thân đi ăn phở ở phố Hàng Bè. Tôi cố gắng nói chuyện thật nhỏ vì dù sao tôi vào ꦐSài Gòn đã lâu.
Khi ăn xong, vợ tôi kêu: "Tính tiền". Vợ tôi ๊nói đúng phong cách trả tiền của người miền Nam thì 4 tô phở gà chúng tôi vừa ăn xong chủ quán "chém" tới 500.000 đồng. Tức mỗi tô phở gà chúng tôi ăn có giá 125.000 đồng.
Hai người anh vợ định lên tiếng🧸 nhưng tôi bảo thôi. Cũng từ đó chúng tôi cạch quán này đến già. Lꦇần sau có đi ăn, chúng tôi để người ngoài đấy nói chuyện tính tiền cho dễ.
(Xem thêm: )
Một lần khác, tôi đi ăn bún Thang ở phố Cầu Gỗ gần Hồ Gươm. Lần này, tôi cố gắng nói tiếng miền Bắc. Tôi nói cộc lốc "cho bát bún". Trong lúc tôi ăn có một cậu trong Nam ngô⭕̀i ăn bên cạnh, nói chuyện với người bán rất vui vẻ nhưng khi tính tiền thì chủ quán lấy 50.000 đồng.
Sau khi ăn xong, tôi cũng nói cộc lốc: "Tiền". Vậy là,🍸 chủ quán chỉ lấy tôi với giá 25.000 đồng/bát, trong khi trước đó khoảng 💎3 phút một người nói tiếng miền Nam đã phải trả tiền gấp đôi.
Những chỗ tôi đến ăn và 🐠nêu trên đều là phố cổ. Tôi cũng khẳng định người bán phở và bún cho tôi cũng là người ở đây luôn, không phải dân tỉnh lẻ.
> Xem thêm:
‘Điếc à, hai chai xá xị 60.000 đồng, đưa đây’ Tôi sốc và cảm thấy đauꦍ vô cùng. Vì thái độ bán hàng của người thanh niên kiểu giang hồ, nạt khách như vậy. |
Chia sẻ bài viết của bạn về cuộc sống tại đây.