Tôi là nam, 28 tuổi. Tôi và bạꦗn gái quen được bốn năm khi gặp nhau ở công t💙y cũ, em cùng tuổi. Quen nhau lâu nên tôi cũng muốn lên kế hoạch đi tới hôn nhân trong thời gian tới. Tuy nhiên, chúng tôi lại có một số vấn đề tới giờ chưa thể giải quyết.
Thứ nhất là chuyện tôn giáo, em theo đạo còn tôi thì không. Khi vừa quen, chúng tôi đề cập về chuyện này khá nhiều. Tính tôi không muốn gò bó nên chuyện theo đạo là♊ không thể, về sau này có con cái để chúng lớn rồi tự quyết. Tuy vậy, sau vài lần ra mắt, bố mẹ kiên quyết không cho, kể cả con cái sau này. Em lại muốn con theo đạo để sau này đi nhà thờ chung và khi không còn sống nữa thì còn đọc kinh thánh. Tôi không vấn đề gì, con cái sau này sao c♏ũng được, chẳng cần thờ cúng tôi gì hết, nhưng bố mẹ còn thì tôi vẫn phải theo chuyện đó cho tròn đạo hiếu, không phải vì tôi nhu nhược.
Thứ hai là về tài chính, công việc và gia đình. Lúc quen nhau ở công ty cũ, em cũng làm ở đó những chỉ là nhân viên bình thường, lương khá thấp, còn thấp hơn lương công nhân. Tôi đề xuất kế hoạch với em là nghỉ việc và học thêm vài chứng chỉ rồi kiếm việc nào lâu dài, có thể thăng tiến hơn sau này. Rồi biến cố ở công ty bố em xảy ra, phải cho nhân viên nghỉ hết, đưa em về làm. Kể từ lúc đó tới nay hơn hai năm, ngoài làm cho công ty bố em còn phải phụ chạy bàn cho quán của chị gái, ban ngày thì phụ giúp mấy đứa nhỏ con của chị. Chồ🥂ng chị gái em làm tài xế vận tải, lúc có việc lúc không, bình thường cũng chẳng ở phụ mà chỉ ở quê ngoài Lâm Đồng, lúc trước cũng có mâu thuẫn với nhà em nên anh chỉ giữ liên lạc mà không về.
Chuyện chẳng có gì nếu mọi việc ổn thỏa, nhưng công ty bố em làm ăn chưa có tiến triển, quán lại khó khăn, rồi dịch dã liên tục nên em chưa bao giờ được trả lương đủ, lúc có lúc không. Trong thời gian đó tôi phải lo cho em những lúc em thiếu thốn này nọ. Từ khi quen tới giờ, chuyện ăn uống, đi chơi, du lịch, mua sắm hay bất cứ gì tôi đều lo hết. C⭕ái điện thoại bị mấy đứa nhỏ làm hư hay bị mất ở quán của chị em, tôi đều mua lại ngay để em có cái dùng. Công việc tôi là lập trình viên, lương có thể coi là tốt so với mặt bằng chung, vì không có kế hoạch tài chính mà tới giờ tôi vẫn chưa có gì nhiều.
Nếu tiếp tục thế này, chắc chục năm nữa tôi cũng không mua nổi căn nhà và lo cho gia đình sau này. Nhiều lúc tôi thuyết phục em ra ngoài làm, chuyện công ty bố có nợ nần gì thì tôi đứng ra trả từ từ, quán của chị gái nên thuê người, em làm có tiền gửi về phụ chị. Nói thế nào em cũng không nghe tôi. Gần đây tôi giận em cũng vì chuyện đó, em bảo tôi không thông cảm mà còn làm khó, mỗi lần nghĩ tới tôi vẫn thấy ấm ức vì bản thân chỉ muốn tốt cho cả hai. Từ lúc que🅠n tới giờ, em chưa một lần hỏi kế hoạch tương lai hay tài chính tôi thế nào, chỉ quan tâm cái gọi là tình cảm nhớ nhung. Nhắc tới những vấn đề đó tôi lại buồn vì chẳng biết giải quyết thế nào.
Nhìn bạn bè đồng trang l𒐪ứa đa số đều có gia đình riêng, có cuộc sống ổn định mà tôi thấy buồn. Nếu cứ tiếp tục như vậy chắc vài năm nữa tôi mới đủ khả năng tài chí▨nh để nghĩ tới những việc khác như mua nhà ở Sài Gòn. Có người bảo tôi tham lam, không biết hài lòng về hiện tại. Nói thật, tôi sinh ra ở làng quê, khó khăn từ nhỏ, coi trọng việc học hành, cố gắng sau này thành đạt, giúp đỡ mọi người.
Giờ tiếp tục mối quan hệ thì tôi không biế💎t tới khi nào mớ☂i ổn, có thể là vài năm, tới lúc đó chắc em cũng có tuổi rồi, người ta lại bảo tôi độc ác này nọ. Còn nếu chia tay thì tình yêu bao lâu nay, bốn năm tuổi trẻ của em coi như bỏ phí và tôi trở thành người tàn nhẫn. Hy vọng chia sẻ của tôi được mọi người thông cảm và cho lời khuyên chân thành.
Thành
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc