Khi tôi có chuyện buồn, anh luôn lắng nghe và an ủi, khiến tôi cảm thấy rất yên tâm về mối quan hệ này. Kết hôn rồi, tôi luôn trong tâm trạng thất vọng, ấm ức khi dần hiểu được con người anh. Anh sống theo bản năng, không có lập trường trong suy nghĩ lẫn công việc dù anh làm lương cao, đủ để nuôi tôi và con. Điều khiến tôi trăn trở nhất là cách anh đối xử, nó khác với cách anh tiếp cận lúc mới quen. Có lần chúng tôi đi ăn cùng đồng nghiệp anh, một người gài anh uống bia thay cho cô gái đồng nghiệp khác t꧃rước mặt tôi. Rồi có đồng nghiệp tỏ ý trách tôi nhưng anh cũng không nói một lời, như ngầm thừa nhận mọi chuyện anh làm là do tôi.
Trong lúc tôi mang th༒ai, cảm xúc rất nhạy cảm, dễ khóc, cần anh quan tâm, cần anh tâm sự lúc tôi stress, vậy mà anh không có hứng thú lắng nghe. Thay vì an ủi anh lại đổ lỗi cho tôi, tại tôi thế này thế kia. Có lần anh nhắn tin qua lại với đồng nghiệp nữ, cô ta nói những lời đưa đẩy. Khi tôi bắt gặp và hỏi thì anh nói chỉ là anh em làm chung lâu rồi, nói ch✃uyện như vậy là bình thường, trách tôi ghen bóng gió làm ảnh hưởng đến công việc của anh. Có phải tôi quá nhạy cảm hay anh không tôn trọng tôi? Rồi tôi cũng bỏ qua, không nhắc lại nữa.
Tôi cũꦆng cố gắng san sẻ, lắng nghe khi anh nói về công việc, nhưng mỗi lần tôi góp ý anh chẳng chịu để tâm. Tôi lúc nào cũng trong tâm trạng buồn bực, khóc rất nhiều lúc mang thai, vui buồn thất thường, luôn nghĩ đến chuyện ly hôn. Thực sự tôi không biết mình phải chịu đựng hay buông bỏ? Nếu tôi chọn ly hôn, đứa bé sẽ không có cha, thực sự không đành lòng. Xin hãy cho tôi lời khuyên.
Mỹ
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc