Sự xuất hiện của Temu - một nền tảng thương mại điện tử với những mặt hàng giá rẻ đã gây nhiều chú ý trong thời gian gần đây. Một đi🍰ều chắc chắn là đã gây tác động mạnh đến thị trường bán lẻ Việt Nam, làm rõ hơn những điểm yếu cố hữu của hàng Việt.
Trước Temu, tiểu thương chợ truyền thống kêu trời vì ế ẩm, ngồi cả ngày không bán được hàng. Khi Temu xuất hiện, nó được mô tả giáng thêm đòn cho bán lẻ nội địa.
Một số người lo lắng, bảo tại sao không mua hàng Việt để ủng hộ doanh nghiệp, nhà sản xuất nước nhà. Đem câu chuyện này hỏi một người bạn kinh doanh ngành𓆏 thời trang, anh bạn tôi khẳng định chắc nịch: Những mặt hàng khác thì không biết, chứ mặt hàng thời tr෴ang, quần áo, giày dép, bao nhiêu người bán hàng, có bao cửa hàng vật lý lẫn bán online dám tự tin nói "đây là hàng Việt".
Anh bạn tôi nói, chục năm trước, để kinh doanh mấy shop quần áo, 𝕴anh còn chịu khó lên chợ vải sỉ nhập hàng, thuê người may quần áo. Xưởng không lớn, nhưng vẫn duy trì việc làm cho chục người.
Nhưng từ ngày🦩 biết "đánh hàng Quảng Châu", anh nói "mua sỉ, nhập thẳng từ bên đó bán cho nhanh vì mẫu mã đa dạng, giá lại rẻ". Đó là kiểu mua kg, bán cái. Những ai bán quần áo trong giai đoạn trước Covid-19 được anh mô tả "rất lời, sắm xe, mua nhà dễ như chơi".
Điều đáng giận, là một số người kinh doanh nhập hàng từ Quảng Châu về, nhưng ꦛlại đóng mác, nhãn mang tên cửa hàng của mình, "cứ như bản thân làm ra sản phẩm đó vậy". Khi nhiều người biết đến phương cách làm ăn này, họ giật mình vì thấy một kiểu áo sơ mi, từ họa tiết cho đến chất lượng vải giống y hệt nhau, như đi hai shop khác nhau là mang nhãn mác khác nhau.
Khi cơn lốc Temu đổ bộ, câu chuyện của vấn đề không chỉ là về một nền tảng thương mại điện tử giá xuyên biên giới đe dọa hàng trong nước. Với vị thế người tiêu dùng, tôi và nhiều người khác 🀅đều có chung câu hỏi: Đâu là hàng Việt để ủng hộ, trước khi bàn đến chất lượng.