Tôi bế tắc, mặc cảm về ngoại hình của mình, đôi khi không còn thiết tha muốn sống nữa. Tôi rất buồn vì từ khi lên cấp ba, có một số bạn bè chê tôi môi trề, răng hô.🥂 Cũng bắt đầu từ đó, tôi hay để 🌱ý đến ngoại hình của mình, chú ý đến khiếm khuyết của mình hơn. Chính sự mặc cảm, tự ti đã khiến tôi chán nản, không muốn học, thường xuyên bỏ học ra quán net chơi chỉ để che đậy đi khiếm khuyết của mình. Nhưng nó luôn hiện hữu ở trong đầu tôi bất kể lúc nào. Dần dần, tôi cũng không dám ra quán net nữa. Tôi không đi học mà về tâm sự với bố mẹ và được cho ở nhà. Có lẽ, chiếc điện thoại là bạn thân nhất với tôi.
Sau đó, bố có chạy chọt để đưa tôi vào một trường cao đẳng với hy vọng cho con bớt khổ. Tôi cũng cố gắng tỏ ra bình thường nhưng đó cũng chỉ là giả tạo. Thời gian ngắn ở lớp, tôi cố gắng giữ khuôn mặt tươi tỉnh, thoải mái, tự tin. Nhưng dần dần cũng lộ vẻ tự ti ra ngoài, bỏ tiết thường xuyên, không muốn đến lớp. Có nguyên vꩵài tuần tôi chỉ ở trong phòng trọ, không đi học. Chỉ lúc đi ăn cơm tôi mới ra ngoài, nhưng đi ngoài đường cũng không dám nhìn thẳng mà toàn cúi đầu.
Tôi lên mạng tìm hiểu thì có biết đến phẫu thuật thu gọn môi và hàm hô, nên về tâm sự với bố mẹ nhưng không được đồng ý. Tôi buồn lắm. Tôi cũng muốn tự đi làm kiếm tiền để sửa nhưng sự tự ti nặng lắm rồi, có đi làm cũng chỉ vài ngày là không chịu nổi, phải bỏ về. Và tôi cũng bỏ học. Bố mẹ không hiểu cho mình khiến tôi rất khổ tâm: "Giá như tôi được bình thường như mọi người". Khiếm khuyết luôn hiện hữu trong đầu tôi, từng giờ, từng phút, từng ngày, không khi nꦇào tôi thấy thoải mái khi ra ngoài, mà luôn cảm thấy khó chịu.
Giờ tôi không biết phải làm sao nữa? Tôi không muốn giao tiếp với ai, ngay cả với người thân (trừ bố mẹ, em trai). Tôi thử đi làm nhưng luôn trong trạng thái ngột ngạt, khó chịu, tự ti kinh khủng vì khiếm khuyết của mình. Đi làm lúc nào cũng p✃hải đeo khẩu trang, và đến khi cởi ra. Bao từ miệt thị, xa lánh của mọi người đổ ấp tới khiến tôi không thể nào tập trung được, đầu óc lúc nào cũng mơ hồ vì nghĩ về điều đó. Tôi bế tắc, không dám sống, học tập, làm việc. Những ngày gần đây tâm trạng tôi càng tệ, cùng quẫn. Tôi phải làm sao đây?
>> Chia sẻ bài viết của bạn cho trang Ý kiến tại đây.