Chỉ còn vài ngày nữa tôi sẽ được 12 tuổi. Một năm ♒nữa lại t🌊rôi qua vội vã.
Với những bạn cùng lớp ai cũng mong Tết 𒉰đến. Vì ngày Tết sẽ có quần áo mới và tiꦡền lì xì... Nhưng tôi lại thương cho mẹ. Vì tôi biết mẹ sẽ phải làm việc nhiều hơn để anh em tôi không phải thiếu thốn. Tôi không may mắn như các bạn khác có đầy đủ cả cha lẫn mẹ, mà tôi và anh hai là những đứa trẻ không có cha. Cha tôi đã bỏ chúng tôi từ ngày tôi còn nhỏ xíu và từ bé tôi chỉ biết có mẹ. Một mình mẹ tần tảo nuôi hai anh em tôi hơn mười năm qua.
Ngoài việc ở công ty dược, mẹ còn nhận đủ thứ đồ gia công về nhà làm vào ban đêm, để cho hai anh em tôi được ăn học, đến trường, để chúng tôi mang nghĩa nhân vào đời. Mẹ tôi thường nói "Với mẹ, hai anh em con là một tài sản vô giá". Mỗi lần Tết về tôi càng thấy mẹ làm việc nhiều hơn. Mọi năm, vào khoảng ngày 20 Tết, mẹ bắt đầu chuẩn bị bán hàng để kiếm thêm tiền cho gia đình nhỏ của ch♕úng tôi. Món hàng của mẹ tôi bán không phải là bánh mứt hay quần áo đẹp🥃 mà là dưa hấu. Nhìn mẹ vừa bận việc cơ quan vừa phải vật lộn với đống dưa hấu to, tôi thương mẹ tôi nhiều lắm.
Vậy là ngoài giờ học, tôi và anh hai cũng lao vào phụ mẹ bán dưa. Nhưng sức của tôi không đủ để ôm những quả dưa tròn to đến cho khách hàng, nên chỉ ôm n💦hững quả dưa nhỏ phụ giúp mẹ. Bạn bè của tôi thì nô đùa và vui chơi tung tăng, nhưng vì thấy mẹ chỉ một mình vất vả nên hai anh em không muốn đi đâu cả. Chúng bạn cùng xóm rủ nhau qꦇua nhà bà năm xem gói bánh, qua nhà bá tám xem hoa.
Buổi sáng, khi mẹ đến cơ quan, hai anh em tôi vừa đem sách ra học bài vừa trông dưa hấu. Gần trưa mẹ về thì vội vàng nấu cơm cho anh em chúng tôi ăn để kịp giờ đến lớp. Bữa cơm trưa đơn giản chỉ vài miếng thịt kho và một tô anh cải, nhꦆưng với tôi và anh hai thì đó là hai món rất ngon. Buổi๊ chiều đi học về, tôi nhìn đống dưa mà chẳng thấy nó vơi đi tý nào. Thấy mẹ thở dài tôi biết mẹ cũng rất lo lắng, bởi bao nhiêu tiền dành ăn Tết và tiền vay mượn mẹ đã đổ dồn hết vào đống dưa to kia. Mẹ muốn bán thêm để kiếm một ít tiền lời mua sắm Tết. Cũng vì chi phí cho hai anh em tôi ăn học quá nhiều, nên mẹ luôn làm việc mà không có giờ phút nghỉ ngơi.
Ý thức được điều đó nên anh em tôi muốn phụ giúp mẹ những việc nhỏ, để mẹ tôi an tâm và vui lòng. Bà ngoại tôi nói "Những ngày Tết rất thiêng liêng. Ai đi đâu xa cũng tranh thủ về nhà quây quần ăn Tết. Dù có khó khăn thế nào thì ngày Tết trong nhà cũng phải có thịt và bánh chưng, bánh tét. Trẻ em cần có quần áo mới để khoe bạn 🔴khoe bè. Sau này lớn lên, dù cháu có đi đâu xa cũng phải về bên mẹ ăn Tết". Có lẽ cũng vì điều đó mà mẹ tôi đã phải vất vả làm thêm đủ mọi việc.
Mẹ vừa đi học thêm ngành dược ban đêm vừa phải đi làm, rồi lại phải lo cho hai anh em tôi ăn học, nên nhà rất khó khăn. Tôi và anh hai rủ nhau giặt sạch quần áo của năm ngoái và ủi thẳng cho mới, nhưng khi thử vào thì chúng n🍎gắn cũn cởn. Mẹ biết chuyện mắng chúng tôi. Mẹ nói, dù có như thế nào mẹ vẫn lo được cho các con có quần áo mới. Ngày 29 Tết, nhìn đống dưa còn hơn một nửa mẹ lo lắng và muốn khóc. Nhưng rồi mẹ vẫn nói với chúng tôi "Các con yên tâm, vì còn sớm nên ít người mua, ngày mai là hết đó mà".
Năm nào cũng vậy, mẹ luôn tự an ủi như thế. Nhưng cũng có năm dưa bị ế, vậy là những ngày tết trong nhà tôi toàn dưa hấu. Trưa hôm đó, mẹ bảo hai enh em chúng tôi trông hàng và mẹ lấy xe ra đi chợ. Khi về, cả hai anh em tôi mỗi đứa đều có hai bộ quần áo xinh đẹp và một đôi dép mới. Chúng tôi mê mẩn thử quần áo mà quên nghĩ là tại sao mẹ không mua cho mẹ. Chiều đến, có lẽ vì thương mẹ con tôi nên khách đến rất đông. Chỉ gần hai giờ đồng hồ mà đống dưa chi còn lại một ít. Mẹ vui mừng và ôm lấy tôi cười tươi. Tôi và anh hai 𝓰mừng lắm vì biết rằng mẹ tôi sẽ đỡ khổ và đỡ lo hơn. Sáng ngày 30 Tết đống dưa hết sạch. Mẹ vui mừng và bắt đầu đi sắm Tết, nào là bánh mứt, thịt chả và đủ thứ.
Những năm trước, ngày Tết của anh em tôi gắn liền với màu xanh màu đỏ của dưa hấu và mồ hôi ướt đầm của mẹ. Năm nay, nhà tôi không còn phải bán dưa nữa. Mẹ đã học xong chương trình dược và mở được một quầy thuốc nhỏ. Nên ngoài giờ ở công ty, mẹ đã chạy ngay về để mở cửa bán hàng. Mặc dù vậy tôi vẫn biết rằng nhà tôi còn rất khó khăn, bao lo toan vất vả đềﷺu đổ dồn hết trên🅠 vai mẹ. Mà sức khỏe của mẹ không được tốt, thỉnh thoảng lại hay bị ốm. Tôi luôn thầm ước rằng mình sẽ lớn thật nhanh để phụ giúp cho mẹ mọi việc, để mẹ tôi được an nhàn trong những ngày Tết và sắm cho mẹ những bộ quần áo mới. Nhưng có lẽ ngày đó còn xa lắm.
Từ ngày 15/1 đến hết 1/3, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi "Tết và tuổi thơ" để chia sẻ những cảm xúc, kỷ niệm ngày Tết bé thơ đầm ấm bên gia đình. Độc giả bấm vào đây để tham gia. |
Nguyễn Duy Hoàng