Năm nay tôi được về Việt Nam công tác đ🥃úng dịp Tết cổ truyền dân tộc. Về lại làng quê xưa thật bồi hồi, xúc động, thấy con người và cảnh vật đã khác xưa nhiều, nhưng cảm xúc của tôi thì vẫn vẹn nguyên như ngày nào.
Tết năm đó là khi một cô bé mười hai tuổi nhận ra quần áo mới không còn quan trọng nữa. Tết cũng là lúc con tim nhỏ hồi hộp thôi thúc những điều ta chưa bao giꦰờ nói với những người ta yêu nhất...
"Dù ở bất cứ nơi đâu, Tết nhất định phải về nhà". Không hiểu từ bao giờ, trong trái tim của mỗꦓi người trong gia đình tôi đều luôn hướng về một mái ấm chung, ngọt ngào và chan chứa tình yêu thương mỗi mùa xuân về.
Tết với tôi là được mẹ chở đi chợ mua cho một bộ đồ mới, là được nhìn ngắm những chùm pháo hoa sặc sỡ trên TV. Tết là niềm vui ngập tràn khi được nhận những bao lì xì đỏ chóiꩲ, là được khen rằng "Cháu nội năm nay lớn quá".
Ai trong chúng ta cũng có quê, theo thủ tục hành chính thì quê chúng ta thường lấy theo quê cha. Theo định nghĩa mà từ c𝓰ấp một, thậm🥂 chí là mẫu giáo chúng ta đã được học, quê chính là nơi mà chúng ta được sinh ra.
Năm hết, Tết đến, những cơn gió của mùa xuân mang tới cáꦐi không khí se se lạnh thổi qua người, khiến nó phải dừng lại và quay đầu nhìn lại phía sau - một con đường trải đầy lá vàng vì cao su vùng cao đã vào mùa thay lá.
Nhiều năm rồi, nó gần như khô🌱ng có một cái Tết đúng nghĩa. Xã hội ngày càng tân tiến, nó cảm thấy gia đình nào không còn "ông, bà", hai chữ "truyền thống" dường như cũng dần mai một.
Có câu hát rằng "Ba thương con nhưng ba không nói, mẹ thương con mẹ không giấu một lời". Tôi đã𝐆 suy nghĩ nhiều về câu hát ấy mà vẫn chư𓃲a hiểu nó có đúng với gia đình tôi và với bố tôi không.
Cái tháng mưa xối xả, lũ nườm nượp kéo về, trôi mất cái đôi 𓂃dép lào mòn của tôi vừa qua... cũng là lúc xuân đang chớm nở, Tết đến gần lắm rồi.
Tết trong t♉ôi là hình ảnh bận rộn của bố, là sự lo toan, tất bật của mẹ, là tiếng cười nói rổn rảng của lũ trẻ con lẫn trong tiếng đì đùng của tép hồng, tép mơ Bình Đà chính hiệu…
Tết đối với tôi là mùi ngây ngây củꦬa kiệu, dưa hành, củ cải do mẹ và chị làm. Tết là mùi khói nhang thoang thoảng giữa cái lạnh của sương đêm trong buổi viếng đình, lễ phật đêm giao thừa.
Một cái Tết cô bé con bị bệnh nặng, cô cứ nghĩ đây có lẽ là cái Tết buồn vì vô vàn lý do. Nhưng sự thật cô lại c♚ó một cái Tết ý nghĩ vì những điều bất ngờ và tình thương yêu mà mọi người dành 𝔍cho cô.
Có nhiều hươngꦐ thơm đi qua đời tôi, trong đó, hương xoài làm tôi nhớ nhất vì gắn kết với bao kỷ niệm tuổi thơ, nhất là ngày Tết.
Những ngày giáp Tết, cùng với muôn hoa đua sắc, cùng với dòng người tất bật mua sắm, tiếng pháo đì đùng, mùa thơm thuốc pháo hòa quyện với mùi vô🎐i mới, mùa sơn mới khiến ai nấy cũng nôn nao, rạo rực.
3 năm rồi con không ăn một miếng bánh chưng nào ngay cả trong ngày Tết. Không phải vì con ghét hay chán bánh chưng mà vì con sợ, cơn sợ ăn bánh chưng🐎 con lại rưng rưng nước mắt trong những ngày đầu năm.
ꦫTết chính là khoảng thời♒ gian hạnh phúc nhất khi được trở về bên vòng tay gia đình. Những kỷ niệm về bà ngoại kính yêu luôn in đậm trong tim mỗi khi xuân về.
Cứ mỗi dịp xuân về Tết đến, nhìn mọi người rộn ràng trang trí nhà cửa, mua sắm và làm bánh mứt, trong tôi lại dâng trào cảm x✤úc thật khó tả. Tôi nhớ vềꦗ những cái Tết bên gia đình và nhớ cả món "mứt dừa khét" chiều cuối năm cũ.
20 năm từ ngày rời quê nội An Giang để về Cần Thơ sinh sống, học tập, đến nay, tôi ෴đã tốt nghiệp đại học, có 𒐪việc làm ổn dịnh và trở về thăm nội...
Trước khoảnh khắc thiêng liêng khi đất trời chuyển mình vào xuân, trong mỗi tâm hồn là một dòng suy nghĩ với vô vàn cảm giác🌟 đan xen k🍒hó tả.
Thấm thoắ🐻t đã 10 năm tôi ăn Tết xa nhà. Tết p𒉰hương Nam với hoa mai và nắng, bên gia đình nhỏ, vật chất tương đối đủ đầy, nhưng mỗi độ Tết đến xuân về, lòng tôi lại ngập tràn nỗi nhớ mùa Tết ấu thơ trên đất cố hương.
Mỗi lần Têt đến, xuân về, lòng tôi bồi hồi nhớ xuân xưa, ꦆnhớ cánh diều được làm bởi chúng tôi.
Trưởng th𝓰ành ở một miền quê được thiên nhiên đặc biệt ưu đãi, tuổi thơ tôi cùng lớn lên với những cánh đồng, với con người cần cù, chịu khó. Giờ đã trải qua 20 cái Tết nhưng tôi vẫn thèm khát cái cảm giác nô nức cái thời lên tám, lên chín.
Giáp Tết🍸, đi mua sắm, những 🍰phong bao "lì xì" in hình hai đứa trẻ xinh đẹp luôn gây sự chú ý cho tôi. Nỗi nhớ ba, mẹ và thời ấu thơ khó khăn lại hiện về...
Trong ký ức của tôi, Tết là sự sum vầy bên gia đình, bà con dòng họ, là mùi bánh tét không thể 🦂nào quên của bà nội tôi.
Khi con chim én chao nghiêng đôi cánh, hoa cà phê nở trắng đồi, đó là lúc ﷽báo hiệu mùꦗa xuân về.
Lần đầu tiên tôi được cùng bà nội đi bán hoa ở chợ, cái cảm giác bồi hồi, nao nức làm tôi nhớ m✃ãi và tận sâu trong tôi biết đượ🎶c mình thương ông, bà rất nhiều.
Tết🦂 bao giờ cũng là cái gì đó nôn nao, thiêng liêng và ấm cúng với tôi. Từ lúc bé thơ đến khi trưởng thành, bao gi𒐪ờ tôi cũng chờ mong háo hức Tết.
Nồi bánh chưng ngày Tết có sức hút đặc biệt đối với những đứaꦿ trẻ như tôi. Gần đến những ngày gói bánh, mấy anh em tôi đã quẩn quanh chân bố chỉ để hỏi về những chiếc bánh rùa.
Người ta thường bảo Tết không được khóc. Thế nhưng tôi đã khóc thét lên ngay mồng một Tết vì… ham Tết nhà ngoại. Đó là kỷ niệm về ngày Tết tuổi thơ lღàm xốn xanꦫg, cay xè khóe mắt tôi mỗi lần nhớ về.