Là người hào sảng, tôi cho vay cũng nhiều mà mất cũng lắm. Có người vay tôi một tỷ cách đây 13 năm nhưng hai năm nay mới trả tôi mỗi tháng 3 triệu đồng. Cứ thấy tôi là họ tránh mặt, không bao giờ nói một câu xin lỗi. Nhưng cũng biết làm sao được vì là họ hàng gần. Hôm nay, tôi kể các bạn nghe về trường hợp khác 𝓀- chuyện hai người bạn học cấp ba cùng quê vào Nam lập nghiệp.
Trường hợp thứ nhất: Năm 1999, trong lúc đón con gái đi học lớp 7, tôi gặp một bạn học cũ ngoài cổng trường. Lúc đầu, khi trông thấy tôi, bạn xấu hổ lấy nón che mặt, tìm cách lách qua chỗ khác. Tôi thấy lạ, tưởng kẻ gian nên âm thầm theo dõi, không ngờ là bạn mình. Tội chạy lại bắt chuyện, hai người vừa chờ con vừa tâm sự. Bạn kể vì ham lãi cao mà dính vào một vụ🍬 án, mới mãn hạn tù và đang làm phụ hồ mưu sinh. Sau cuộc gặp đó, tôi hay mời bạn đi ăn và động viên bạn rất nhiều.
K🎉hoảng một năm sau, bạn dẫn tôi đến công trình đang xây dựng cho công ty may của Đài Loan trong khu công nghiệp và khoe với tôi bạn mới cùng một người nữa thành lập công ty xây dựng, đang thầu công trình này. Tuy nhiên, hiện tại công ty của bạn rất khát vốn vì vật tư, công thợ sắp đến kỳ phải trả mà chủ đầu tư đang giục tiến độ. Nếu không có tiền làm tiếp thì sẽ đổ bể hết và khả năng bạn phải dính vòng lao lý lần nữa.
Lúc đầu, tôi bất ngờ trước tình cảnh của bạn. Sau đó, tôi đề nghị bạn dẫn đến gặp chủ đầu tư. Khi gặp người chủ đầu tư Trung Quốc, qua phiên dịch, tôi biết bạn đang làm thật, tôi còn lấy xe của mình chở cả năm người đi nhà hàng ăn uống, nói chuyện, tìm hiểu và giúp đỡ. Cuối cùng, tôi đồng ý cho bạn vay 26 triệu đồng để thanh toán tiền vật tư, công thợ giai đoạn một cho công trình. Cả chủ đầu tư và bạn hứa sau 23 ngày 🔯thanh toán kỳ hai sẽ trả lại.
Vì là bạn bè và chỉ là mượn tạm thời gian ngắn nên chúng tôi chỉ có ký tạm vào giấy tạm ứng của công ty tôi. Nào ngờ, thời gian cứ dài mãi và bạn trốn biệt tăm, cắt luôn cả liên lạc với tôi. Khi tôi đến công trình, tôi mới ngã ngửa khi chủ đầu tư nói bạn tạm ứng tiền rồi trốn luôn, bỏ lại công trình dở dang. Các nhà cung cấp vật tư, thợ liên tục quây lấy chủ đầu tư để đòi nợ. Số tiền lúc đó cũng lớn, nên tôi phải nhờ đến cơ quan luật pháp mới tìm được bạn. Nhưng bạn lúc🍸 ấy chỉ như "cái xác khô" vì tiền bạc đã bị những chủ nợ khác xiết 𒁏hết.
Bạn dẫn tôi về, gán nợ nhà, nhưng khi tôi tới, thấy hai con gái của bạn còn nhỏ côi cút. Vợ bạn ốm nằm đó, không cơm ăn và nói với tôi rằng sau khi có tiền vay của tôi, bạn đi cặp bồ bỏ bê vợ con. Thương người, tôi lại phải cho họ thêm 200.000 đồng rồi quay đi. Giờ vợ bạn đã mất, con cái xây dựng gia đình, nhà cũng bị bán gần hết, chỉ còn một góc nhỏ để ở, tôi đành bất lực.
Tuy vậy, bạn vẫn hay lấy tôi làm bình phong để đi dụ người khác. Rất nhiều lần, tôi phải can thiệp để những người bạn đang dụ 🅘dỗ không mắc bẫy như tôi. Vì khoản nợ đó mà tôi nhiều lần xấu hổ với vợ, rất may vợ tôi là người hiểu chuyện nên gia đình không tan nát.
Câu chuyện thứ hai về một người bạn khác. Khi người quen dẫn vợ chồng tôi tới nhà bạn thì tôi không nhận ra. Vợ chồng bạn là nông dân chính hiệu, đen già khắc khổ g𝓀iữa khu vực mênh mông sỏi đá khô cằn, s🐷ống trong căn nhà tạm mà trong nhà cũng như ngoài sân. Chúng tôi ăn bữa cơm giá trị nhất đó là con gà đang đẻ duy nhất của nhà bạn và cũng là nguồn thu nhập của bạn lúc bấy giờ.
Dù vậy, gia đình bạn lúc đó rất hoan hỷ, tự hào vì có vợ chồng tôi tới thăm. Bạn cử hẳn hai con ra trông xe ôtô của tôi. Tôi biết vì không có tiền, không vay ai được, khó khăn quá nên bạn mới tới nơi này. Đất khô cằn nhưng không có tiền khoan giếng, bạn nói "đã dồn hết gia tài được 400.000 đồng mà chưa khoan xong giếng đã hết tiền, bất lực". Bạn nói ước mong lớn nhất là có 2 triệu đồng để khoan giếng v♛à 500.000 đồng mua giống cây và giống gà.
Vợ chồng tôi giật mình, không tưởng tượng nổi năm 2003 mà có những người khổ đến như vậy. Thương người, vợ tôi đưa số tiền đó cho vợ chồng bạn. Hái người quỳ xuống, rưng rưng꧙, hứa sẽ trả lại, mặc dù tôi nói là "coi như tài trợ". Kết quả như mơ, ngay mùa sau, bạn đạp xe gần 60 km xuống nhà tôi, khoe bán được 600.000 đồng tiền hoa màu, chưa kể 70 con gà đang lớn.
Cho tới nay, bạn đã có 6 ha đất vườn, có máy cày riêng, 🤡khu vực đó hiện đã nhập vào thị xã Phú Mỹ, đường xá rông rãi. Nói vui, bạn đã có nhiều tỷ đồng rồi. Dù vậy, năm nào bạn cũng qua nhà biếu chúng tôi cặp gà trống để ăn Tết.
Qua hai câu chuyện của tôi, có lẽ các bạn cũng thấy, việc cho ai đó vay tiền thật sự rất khó đoán định trước kết quả. Nhiều khi bạn làm ơn mắc ♕oán, tan nát cả gia đình; nhưng cũng♓ lắm khi vì một số tiền ít ỏi mà bạn thay đổi cả tương lai của một gia đình. Mong rằng các bạn sẽ có những lựa chọn thật sáng suốt.
>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm 168betvisa-slots.com.