Có một khoảng dài thời thơ ấu tôi cùng ba mẹ sống chung với gia đình bên nội, gồm ông bà và các cô. Tuy ba là con trai lớn nhưng do mẹ tôi không được lòng ông bà, nên cả nhà tôi phải sống ở nhà sau, cạnh góc bếp lớn quanh năm mịt mù tro than, nhưng thú vị là chẳng bao giờ thiếu mùi thức ăn sực nức, luôn đánh thức con nhóc t🌸ôi ngày ba bữa, dẫu khi ấy có đang ngủ say trong chiếc chăn bông to sụ.
Hồi ấy mặc cho ông nội khắc nghiệt thế nào nhưng bà nội lại rất thương tôi. Do phải ăn riêng, đồng lương ba mẹ lại ít ỏi nên ༒bữa cơm của chúng tôi hiếm khi đủ đầy. Tôi chỉ là một đứa trẻ lên 5, tuy rất ngoan ngoãn ngồi bên mâm cơm lèo tèo vài món cùng ba mẹ, nhưng tâm trí và cái mũi đã bay sang bàn ăn của ông bà tự lúc nào. Thương cháu, bà tôi hay gói ghém vài con cá, dăm miếng thịt, chén canh, ít rau củ cho tôi. Trước ánh mắt dửng dưng của các cô và cái nhíu mày của ông nội, bà vẫn điềm nhiên lấp đầy tuổi thơ thiếu thốn của tôi. Chuyện, bà tôi là bếp chính cơ mà, bà không vui thì có sơn hào hải vị, cũng chẳng ai chế biến thành vô số món ăn tràn đầy ༺mùi vị yêu thương.
Những năm tháng ấy rất cơ cực, nhưng lại sâu đậm nhất trong ký ức tôi, đặc biệt là khi giao𝔉 mùa, Tết đến. Tôi không đợi Tết vì áo mới hay phong bao lì xì bởi nhà tôi nghèo, có khi 2-3 năm mới có được tấm áo tinh tươm, còn tiền mừng tuổi là khái niệm chẳng🐻 có ý nghĩa gì đối với một đứa trẻ con. Tôi mong chờ Tết vì nồi bánh to như cái lu hứng nước mưa ngoài sân, trong ấy có đủ các loại bánh ngày Tết miền Tây sông nước. Đó là đòn bánh tét nhân chuối, nhân thịt thơm lừng nằm gọn giữa lớp gạo nếp lá dứa mềm mại. Là bánh dừa nhân đậu mặn khi nấu chín sẽ chuyển sang màu vàng của đồng ruộng đương mùa lúa chín.
Tôi thích ngồi cạnh xem nội gói bánh tét. Bàn tay gầy guộc đã trổ đồi mồi, cứ thoăn thoắt trải nếp, đổ nhân và buộc dây chia bánh thành từng khoanh đều đặn. Tôi cũng thích chạy qua, chạy lại ôm lá chuối đã được các cô cắt gọn ngoài vườn vào cho bà nội gói bánh. Nhưng thích nhất vẫn là khi những đòn bánh to đã hoàn thành, còn thừa ít nếp và nhân, nội bế tôi vào lòng, cầm đôi tay bé xíu dạy tôi gói bánh tét - những đòn bánh tét mini cho to hơn ngón tay trỏ của tôi một chút. Bánh tét mini tôi gói rất vụng về, đòn to đòn nhỏ, khoanh dày khoanh m🔯ỏng méo mó nhưng nội vẫn tấm tắc khen khiến tôi cười tít cả mắt đầy tự hào. Xong xuôi, bà cháu tôi buộc mỗi 2 đòn lại với nhau, thả vào nồi và cùng thức đợi bánh chín.
Rồi thì sáng mùng một cũng đến, bánh chín được vớt ra, treo lên mấy thanh gỗ trên trần nhà. Tôi nhìn từng chùm bánh tét mini treo lủng lẳng, nước nhỏ g🍸iọt xuống thềm nhà, miệng cười khúc khích. Để rồi sau khi cúng tổ và mừng tuổi ông bà, tôi chạy ù vào bếp, xòe tay đợi các cô lấy bánh tét cho, như chút lộc đầu năm tôi được nội lì xì.
Những mùa xuân𒁃✃ gần đây tuổi nội đã cao, không còn đủ sức ngồi gói bánh hàng giờ liền nữa, gia đình tôi cũng chỉ ghé thăm nội vào ngày mùng một. Năm tháng đi học xa nhà khiến tôi quên đi đòn bánh tét mini thuở nào. Thế nhưng giây phút ngồi bên bếp lửa ấm áp, thỉnh thoảng có bụi tro bay vào mắt cay xè, ngủ gà ngủ gật trong vòng tay nội thuở ấu thơ là khoảng thời gian đẹp nhất, dẫu chẳng bao giờ trở lại trong đời tôi thêm lần nào nữa.
Từ ngày 15/1 đến hết 1/3, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi "Tết và tuổi thơ" để chia sẻ những cảm xúc, kỷ niệm ngày Tết bé thơ đầm ấm bên gia đình. Độc giả bấm vào đây để tham gia. |
Phan Thị Xuân Oanh