Những ngày qua, tôiꦅ nghe những thông tin đau lòng về những người Việt sẵn sàng bỏ cả tỉ đồng để sang Anh trái phép. Điều tôi băn khoăn nhất là tôi không bao giờ hiểu nổi họ đi tìm cái gì.
Tôi nhận ra ở đất nước tôi, cái làm khổ nhiều người là muốn hơn hoặc ít nhất là không thua kém những đồng bào khác. Người ta có ôtô thì mình cũng phải có ôtô, có ôtô rồi thì phải đổi một cái xe mà ai nhìn thấy cũng phải trầm trồ. Rồi muốn có nhà to, muốn đi châu Âu chụp hình post lên Faceboo🎀k.
Những nhu cầu không thự🌊c sự của chính mình ấy làm những người dân q🌄uê tôi đổ về các đô thị, rồi bon chen cho đến hết đời. Nhiều người tìm cách rời bỏ đất nước quê hương.
Những người may mắn đến được một nơi nào đó, và ở lại. Những người không may có thể phải sống đời cùng cực nơi xứ người hoặc thậm c💫hí là mất mạng.
>> 'Hạnh phúc là về nhà được ăn sạch,☂ ra đường không lo kẹt xe, tai nạn'
Mấy ngày nay tôi lang thang huyện Vân Hồ, Sơn La, nơi hai bên đường đều là núi. Những ngọn núi nhỏ tuyệt đẹp với chè, với b🃏í, với ngô, thấp hơn là những vườn mận đang chờ nở hoa đơm trái. Khí hậu không thể phù hợp hơn với cỏ cây, hoa trái, con người. Những đứa trẻ người Mông, người Thái, người Dao... hầu hết có tầm vóc thấp bé nhưng khỏe mạnh, học kém nhưng thích học, không đứa nào n✨ghiện Facebook, nghiện chơi game.
Một môi trường sống hoàn hảo với những người không có nhu cầ❀u trở nê🥀n giàu có hơn so với những hàng xóm xung quanh.
>> Cuộc sống mỗi gia 𝓀đình viên mãn là gốc để đất nước hạnh phúc
Bố tôi sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, ông tôi và cụ tôi cũng thế. Nhưng tất cả - không hiểu sao lại cùng giống nhau ở chỗ là ngay khi♍ con cái khôn lớn đều chọn cho mình một vùng đất yên bình – để sống, và đọc sách uống trà.
Phần mộ cụ tôi nằm bên dòng sông ⛄Đuống, ông tôi yên nghỉ nơi chân núi Bài Thơ. Còn bố tôi – vì cuối đời phải gắn liền với bệnh viện nên ông mất ở Hà Nội. Theo ý muốn của ông, tro cốt bố tôi được chính tay tôi rắc xuống sông Hồng.
Tôi 🐟rời Hà Nội sớm hơn so với bố, ông, và cụ, đủ sớm để tôi không còn nhiều ký ức tuổi thơ Hà Nội, nhưng cũng không sớm quá vì tôi không nói giọng địa phương như các bạn học thời ấu thơ. Hiện giờ tôi đã quay lại Hà Nội vì còn nhiều việc muốn làm. Nhưng theo truyền thống gia đình, sau này tôi sẽ chọn cho mình một nơi khác khi các con khôn lớn.
>> 'Kiếm nhiều 𒈔tiền không phải là thước đo năng lực của một người'
Hạnh phúc là một phân số✨ có tử số là khả năng và mẫu số là mong muốn. Vì thế, có hai cách để hạnh phúc hơn: tăng tử số lên hoặc giảm đi mẫu số. Chỉ có hai cách đấy thôi.
Tăng tử số là thứ nên làm. Đến một mức nào đó thì mọi thứ là thừa thãi với bản thân và bạn muốn mang cho người khác. Giảm mẫu số đi thì vừa tốt cho bạn, vừa꧋ tốt cho cái xung quanh mà người ta gọi là🌠 môi trường.
Tôi và bạn, hoàn toàn có thể h🐭ạnh phúc ở trên chính đất nướ💧c chúng ta. Việt Nam chưa chắc là nơi đáng sống nhất, nhưng chắc chắn là nơi đáng sống nhất cho người Việt Nam. Bạn có nghĩ thế không?
>> Chia sẻ bài viết của bạn cho trang Ý kiến tại đây.