Trước khi bước vào cuộc hôn nhân, chuy𝓰ện xung đột mẹ chồng nàng dâu khá xa lạ với tôi, lại còn ngây thơ nghĩ phim và truyện đã làm quá lên để tạo ra cao trào mà thôi. Mẹ và cô tôi đều có mẹ chồng rất tốt. Bây giờ nhắc đến bà nội tôi, mẹ cũng chỉ toàn lời tốt đẹp thôi. Tôi nghĩ chỉ cần mình thương mẹ chồng thì bà sẽ thương mình. Vì thế, dù cho các em chồng đều không đồng ý ở chung với mẹ, tôi lại để cho chồng đón mẹ về nhà vì thương bà đã chịu nhiều vất vả. Tôi là người duy nhất mua đồ vừa ý mẹ chồng vì chịu nghe bà tâm sự, để ý xem bà thích gì. Chồng cũng ngạc nhiên là tôi lại biết nhiều thứ về mẹ hơn cả anh và các em. Tuy nhiên, thực tế cũng bầm dập nhiều lần rồi tôi mới r🦹út ra được bài học, rằng có những điều dù cố gắng mấy cũng không thể.
Bạn hãy tưởng tượng lúc vừa s🅰inh xong vài ngày mà bị cả mẹ chồng lẫn chồng la mắng khi người nhà lên thăm, mang theo đồ ăn bạn thích: "Tao không nuôi lúc mày sinh được hay sao mà người nhà phải đem đồ lên", trong khi chuyện nhà đẻ mang đồ lên thăm con gái ở cữ là chuyện rất bình thường.
Nhà của chúng tôi thì mẹ chồng và mẹ vợ nên có quyền như nhau chứ. Mẹ vợ lên thăm con gái, thấy đồ để bừa bãi, dọn dẹp một chút cũng bị sui gia quát nạt vì mẹ chồng không thích mẹ tôi đụng vào đồ trong nhà (dù đó là đồ của tôi, không phải của mẹ chồng), lúc đó tôi đương nhiên phải phản ꦕứng. Anh thương mẹ anh, tôi cũng phải thương mẹ tôi.
Lúc khó khăn vì công việc trục trặc, chồng lại lương không cao (anh hồi xưa lương thấp hơn⭕ giờ nhiề🍸u), tiền anh đưa về còn không đủ để đưa mẹ hàng tháng; vậy mà mẹ chồng vẫn muốn tôi đưa thêm tiền để giúp em chồng vì các em chưa có nhà, còn tôi thì có rồi. Những xung đột như thế vẫn không làm tôi cảm thấy kinh khủng như dạo gần đây.
Xung đột lớn nhất và cũng là điều tôi trách chồng nhiều nhất là về con cái. Bà nội hay nói với cháu những điều không đúng sự thật về tôi và nhà ngoại, với mong muốn bé xa lánh nhà ngoại. Bà bực bội khi con nói yêu tôi hay yêu ông bà ngoại. Bà không muốn bé chơi đồ chơi ông bà ngoại mua cho, chỉ muốn chơi đồ các cô chú mua thôi. Bà hay nói ba bé bất tài vô dụng nên bà không có quyền gì với mẹ bé và mẹ bé không sợ gì bà. Bà dạy bé nói dối mẹ, dạy kiểu không tự lập, dạy học sai kiến thức. Khi bà nghĩ là bé hư thì lại mắng rất phũ phàng bằng những lời có thể nói là thô tục. Tôi can thiệp, bà giận dỗi, khóc lóc, bảo khôn🔯g dám nói gì nữa trong nhà này nhưng rồi lại tiếp tục.
Anh nhìn thấy hết và dù không đồng tình với cách cư xử của mẹ cũng không can thiệp gì. Tôi vô cùng thất vọng với việc anh không có dũng khí đương đầu với mẹ để bảo vệ con. Tôi không hề bắt anh lựa chọn giữa vợ và mẹ, nhưng con🦹 tôi còn bé, nó cần được bảo vệ. Nếu anh can thiệp và xử lý được, có thể mẹ chồng không cần phải dọn về nhà.
Cảm giác của tôi với chồng không phải là muốn anh làm gì để bù đắp hay chọn l🍒ựa, đó chỉ là sự thất vọng của một người vợ được yêu thương nhưng không được tôn trọng và bảo vệ, tệ hơn là cảm giác của một người mẹ thấy con mình không được bảo vệ bởi ba của nó. Tôi không thể hy sinh tuổi thơ của con cho chữ hiếu của anh được.
Linh
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.