Gần một tháng 🌸nữa là Tết đến. Chút se lạnh cuối đông lùi dần để nhường cho không khí ấm áp của mùa xuân đang len lỏi, tìm vào tận từng ngõ hẻm của làng quê. Những nụ hoa đào nở sớm dường như toát lên vẻ ngượng ngùng và tiếc nuối, vì đã vội v♏àng khoe sắc khi xuân vẫn còn chưa kịp đến. Bọn con nít chúng tôi thấp thỏm không yên và đứa nào cũng lẩm nhẩm đếm ngược thời gian.
Mẹ bảo Tết này không phải lo tiền mua áo mới cho lũ trẻ. Ơn trời, cả một năm 🍷nghề biển gặp mùa, kinh tế khấm khá nên mọi người ai ai cũng vui. Dường như mẹ trẻ hơn đến mấy tuổi, nụ cười tươi tắn của mẹ như xua tan đi bao nỗi lo lắng thường nhật. "Năm nay nhà mình sẽ ăn Tết thật to". Cha hoành tráng thông báo trước cả nhà, giọng cười sảng khoái, hàm răng trắng lộ rõ trên khuôn mặt đen sậm vì cháy nắng. Vậy là Tết này sung túc rồi, sẽ có khối tiền lì xì đây, chẳng nói ra nhưng mấy anh em chúng tôi đứa nào cũng háo hức chờ đợi...
Ngày 26 Tết, mọi thứ gần như đã được mẹ chuẩn bị khá tươm tất, nào là lá dong gói bánh chưng, củ riềng sắt từng lát 🙈mỏng để nấu với giò heo, nào là đậu ngâm, nếp ngâm... Mẹ bảo chuẩn bị trước để sáng mai có thời gian đưa mấy đứa đi chợ tỉnh sắm quần áo Tết. Ngày 26 Tết bồn chồn, đêm 26 Tết khó ngủ, đó là tâm trạng chung của mấy anh em chúng tôi. Mới gần 4 giờ sáng ngày 27, trời se lạnh, cả nhà đã lục ܫđục dậy sớm. Thằng út mới hơn 4 tuổi chưa biết gì mà cũng bật dậy ngồi trên giường mặt tỉnh như sáo.
Mẹ đangꦫ lúi húi chuẩn bị hàng trang dưới bếp. Tiếng cha ồm ồm từ nhà trên vọng xuống "Mấy mẹ con đi đường cẩn thận và nhớ về sớm nha!". Đường từ nhà lên chợ tỉnh 16 cây số, phải cuốc bộ lại qua đò, qua sông nên cha lo cũng phải. Mẹ nhỏ nhẹ đáp lời cha, tiếng "dạ" của mẹ hôm nay nghe sao ngọt ngào và trìu mến đến vậy. Trước khi lên đường, mẹ không quên dặn dò cu út ở nhà nhớ ngoan ngoãn trưa về mẹ sẽ có quà...
Ngày 27, 28 Tết, tôi chẳng quan tâm đến những việc người lớn làm ở nhà, mà suốt ngày long nhong ngoài đườn💎g làng đến quên cả ăn và cứ mải mê ngắm những câu đối đỏ, những bức tranh Đông Hồ với đủ màu sắc, cùng bánh pháo đỏ treo lủng lẳng trước các quầy hàng. Trong túi áo tôi lúc này cũng đã có hơn chục tép pháo rồi nhưng pháo Tết với trẻ con thì biết bao nhiêu cho đủ.
Năm nay tháng thiếu, ngày 29 lấy làm 30. Ba giờ chiều, cha cúng tất niên xong rồi mang bánh pháo ra nổ trước sân nhà tiễn năm cũ. Tôi, thằng út cùng mấy đứa nhỏ hàng xóm lao vào tranh giành những cái pháo bị lép không nổ nằm lăn lóc dưới đất mặc cho tiếng pháo vẫn đì đoàng trên đầu. Có đứa còn lấy đất𓂃 cát ném lên những chiếc pháo rơi xuống đất chưa kịp nổ để dập lửa lấy pháo. Khói pháo bay là đà🌃 lan trắng khắp sân đưa theo mùi hơi thuốc thơm thơm thật dễ chịu.
Sáng mùng một, mẹ sửa soạn cho mấy anh em chúng tôi chiếc khay đựng trầu cau và chಌai rượu đi mừng tuổi các cụ. Chúng tôi giành nhau bưng khay trầu vì như vậy sẽ được bước vào nhà đầu tiên và tất nhiên là sẽ nhận được tiền mừng tuổi sớm nhất (thậm ch🔜í nhiều khi còn được nhiều hơn những đứa khác)...
Đó là câu chuyện về ng✃ày Tết của tôi gần 40 năm về trước. Cái Tết ở quê ngày đó thật giản đơn, bình dị nhưng tràn đầy những niềm vui, niềm hân hoan của tuổi thơ. Dù đã trải qua bao nhiêu năm, nhưng cứ mỗi dịp xuâ﷽n về Tết đến là lòng tôi lại trào dâng nỗi nhớ nhung về hình ảnh cái Tết của những ngày xa xưa...
Từ ngày 15/1 đến hết 1/3, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi "Tết và tuổi thơ" để chia sẻ những cảm xúc, kỷ niệm ngày Tết bé thơ đầm ấm bên gia đình. Độc giả bấm vào đây để tham gia. |
Lê Xuân Hoà