From: Ly Ly
Sent: Tuesday, August 10, 2010 12:21 AM
Chào chị Liên và các độc giả của mục Tâm sự,
Thường xuyên theo dõi mục này, nhưng chưa khi nào tôi thấy có câu chuyện nào "chướng tai" như chuyện của chị Liên. Tôi không chắc là chị gửi câu chuyện của mình lên báo có phải là để tìm một lời khuyên, hay chỉ là cái cớ để chị khoe mẽ sự giỏi giang và cá tính của mình?
Chị 28 tuổi, có bằng thạc sĩ và trình độ tiếng Anh, vi tính tốt. Tôi thấy nếu tất cả chỉ có thế thì chẳng có gì ấn tượng về trình độ của chị cả. Còn sau khi đọc thêm những mô tả của chị về những "stress" mà chị gặp phải trong công việc, tôi thấy chị đúng là điển hình của mẫu người cho mình là "cái rốn của vũ trụ" rồi đấy.
Chị tự tin thái quá, tự tin đến mức thành kiêu ngạo. Tôi không hiểu ở tuổi 28, chị đã có những trải nghiệm như thế nào về cuộc sống và ứng xử, nhưng qua cách mà chị viết, tôi hình dung chị là một người thực sự kênh kiệu. Thái độ đó của chị có thể khiến bất cứ ai khó chịu, chứ không riêng gì sếp chị.
Ngoài ra, tôi thấy chị quá nhỏ nhặt. Chuyện cạnh tranh và gây khó dễ lẫn nhau trong cùng một công ty là chuyện quá bình thường. Vậy mà chỉ vì cái lý do hầu như ai cũng gặp ấy, chị cho rằng mình bị stress nặng đến mức phải "trả thù cho bõ tức" bằng cách đạp đổ cả một gia đình.
Nếu ai cũng giải quyết stress theo cách của chị thì xã hội này chắc loạn mất. Còn nữa, chị quá ngốc nghếch khi nghĩ rằng ông chồng của sếp chị yêu thương chị thật lòng. Thú thật nếu tôi là đàn ông (xin lỗi những người đàn ông chân chính) mà gặp một người phụ nữ "năng nổ" như chị, tôi cũng chả dại gì mà từ chối.
Nếu chị thực sự là người thông mình, giỏi giang như chị nói thì tôi nghĩ chị phải có thừa khôn ngoan để tự tìm cho mình một lối thoát rồi. Có thể bản tính hiếu thắng và kiêu ngạo đã khiến chị không còn tình táo. Nhưng chỉ cần một phút suy ngẫm lại, chị sẽ tự thấy mình nên làm gì.
Thân ái.