Sức chịu đựng của con người có giới hạn, nhiều khi tôi ức phát khóc, nước mắt giàn giụa khi số🃏ng cùng nhà chồng. Chị chồng ly hôn ba năm nay, đang ở cùng căn chung cư bố mẹ chồng tôi mua. Gia đình chồng tôi gồm: bà nội chồng, bố mẹ chồng, chị chồng, vợ chồng tôi và con gái nhỏ gần một tuổi. Hồi tôi mới cưới, mẹ chồng bảo: "Tuần chỉ hai lần mẹ đi chợ từ 5h sáng, giờ có con về đỡ đần mẹ nhé". Tôi nghe xong toát mồ hôi nhưng vẫn vâng vì bản thân còn trẻ, lại mới làm dâu nên sợ.
Từ khi lấy chồng, cuộc sống tôi như địa ngụ🎶c. Bình thường 11h đêm ngủ, 6h sáng dậy chuẩn bị đi làm; cưới xong 9h tối đi ngủ để hôm sau kịp 5h dậy đi chợ. Đến chỗ làm tôi mệt lắm. Tôi nói với mẹ chồng: "Con đi làm nên đi chợ từ 5h sáng khá mệt, con đi chợ vào cuối tuần nhé". Mẹ chồng không nói gì, chị chồng bảo: "Có mua vài cái rau thôi cũng kêu". Tôi đi chợ về, nấu ăn sáng cho từng đấy người, ai ăn xong cũng để bát ở bồn rửa, mẹ chồng nói: "Để đấy tí Xuân rửa cả thể" (Xuân là tôi). Trưa tôi ăn ở chỗ làm, tối về sợ bước vào cánh cửa nhà đó. Trên đường đi, có lần nghĩ nhiều tôi ngã lăn ra đường, tím bầm chân, về nhà chân tập tễnh nhưng không ai hỏi thăm câu nào.
Tôi tâm sự với chồng, anh cũng bảo sợ mẹ, bà là giáo viên dạy Văn cấp ba, không ai cãi được. Chị chồng tính cách như vậy nên mới ly hôn. Chồng tôi bảo cố gắng mấy năm nữa tích góp đủ tiền thì mua nhà ra ở r෴iêng. Tôi sợ không cố được mấy năm nữa. Bữa tối cả nhà ăn xong, mẹ chồng chăm bà nội, chị chồng bấm bấm điện🐻 thoại rồi đi dép loẹt quẹt vào phòng, mặc kệ tôi rửa dọn, cất đồ, quét phòng ăn. Với tính cách như chị chồng, mẹ chồng thì vợ chồng tôi rất khó góp ý, mong độc giả giúp đỡ.
Xuân
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 (giờ hành chính) để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc