Con tôi 𒈔học hành rất tốt, nhưng gần đây nghe lời chúng bạn rủ rê, sa đà, học hành rất tệ. Bình thường, gia đình tôi vẫn hay đi loan༺h quanh, sử dụng một số dịch vụ.
Tôi luôn trân trọng những người phục vụ, giúp cho mình có được những tr♊ải nghiệm thoải mái. Tôi thường gửi tip cho họ với thái độ trân trọng, cùng lời cảm ơn. Chồng tôi cũng không coi thường người lao động tay chân. Với chúng tôi, lao động là vinh quang, nghề nào cũng đáng quý.
Nhưng một hôm, lúc ngồi ăn, chồng tôi đã bảo con hãy quan sát bạn phục vụ. Anh bảo con r⛦ằng:
"Cùng ở trong cái quán này, cách nhau mấy bước chân thôi, nhưng con thấy ngồi ở cái b♛àn này khỏe hay đứng gắp nước đá, hốt vỏ tôm cua con vừa bóc ra là khỏe?
Khoảng cách của hai vị trí này xa hay gần là do con có cố gắng học hành hay không đó. Nay con có thể ngồiᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚ𒀱ᩚᩚᩚ đây൩ ăn thảnh thơi là vì ba mẹ đang ngồi cùng con. Nếu con không chăm học, sau này ba mẹ già, không ra đây ngồi nữa, thì con sẽ đứng gắp nước đá đó, chứ chẳng phải ngồi ăn vậy đâu".
Sau đó về, c😼on tôi đã thay đổi, chăm học trở lại, không a dua theo các bạn kia nữa. Hiện thành tích của con đã rất tố🍬t như trước đây. Và cháu cũng đang có mục tiêu rất hay ho để theo đuổi.
Vì thế, tôi nghĩ người đàn ông trong bài viết Dạy con bằng cách cho đi bán vé số trải nghiệm chỉ muốn đưa một ví dụ trực quan cho con 💟thôi. Chứ người cha này chả khinh thường nghề nghiệp gì cả.
Tác giả không nên nâng cao quan điểm. Đối với con trẻ, đôi khi phụ huynh phải có cách hướng d♌ẫ꧅n trực tiếp như vậy, các cháu mới dễ giật mình, để có thể sửa đổi.
Cò⭕n cứ ngồi nói thao thao bất tuyệt, cũng chả được gì.
Thuỷ Thương
>>Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm 168betvisa-slots.com. Gửi bài tại đây.