Trên chuyến xe định mệnh về miền Tây xuôi về vựa lúa của đồng bằng sông Cửu Long, An Giang đã cho tôi biết bao ký ức về ngày Tết nơ💛i đây. Năm đó, tôi chỉ là một cậu học sinh lớp ba đi cùng mẹ tôi về quê đón Tết. Trên chiếc xe đò vang lên những giai điệu đầy khắc khoải của những năm kháng chiến ác liệt.
Tôi bỗng nghe tiếng khóc của một cụ già và một em bé vang lên trong sự ngạc nhiên và ánh mắt tò mò của các vị khách lữ hành. Mẹ thấy vậy liền hỏi xem cụ ấy có chuyện gì. Sau những tiếng nấc nghẹn lời của bà cụ, tôi đã hiểu được câu chuyện. Thì ra, hai bà cháu đã ba ngày liền rồi không ăn gì. Cuộc sống lúc bấy giờ thật khắc khổ, tôi và🍃 mẹ đã đưa hết tất cả đồ ăn và sữa cho hai bà cháu qua cơn đói.
Tôi vẫn còn nhớ như in cái nụ cười rạng rỡ của hai bà cháu hiện lên thật hồn nhiên và vô tư. Chiếc xe đò bỗng im lặng hẳn đi và tiếp tục lăn bánh những quảng đường còn lại. Những nụ cười đó ♊đã mang đến cho tôi một niềm hạnh phúc tột cùng của cuộc sống, niềm hạnh phúc 𝓰nhỏ nhoi khi được trải lòng mình giúp đỡ người khác. Chính nó đã tạo thêm sức mạnh cho tôi vượt qua cơn say xe.
Tiếp tục chuyến hành trình, tôi và mẹ đã đến nơi. Bước xuống xe, tôi nhận được những lời cảm ơn liên tiếp của hai bà cháu cứ như họ là những cây xương rồng khô cằn nơi sa mạc, được ban tặng những trận mưa ân huệ. Sau cái nắm tay ân cần của bà cụ, tôi và mẹ cất những bước đi nặng trĩu sau những mệt mỏi của hành trình. Trước mắt tôi là không gian của cây xanh, nơi đây có đủ tất cả các loại cây ăn quả làm tôi phải choáng ngợp. Ở đây, con người rất thân thiện, đơn sơ và dễ꧒ gần, đậm chất của con người miền Tây.
Điều đặc biệt,ꦬ những đứa trẻ nơi đây chưa cho tôi kịp thời gian cất hành lý đã kéo tay tôi đi chơi. Chúng kéo tôi xuống một con kênh và kêu tôi nhảy xuống. Đôi chân của tôi run cằm cặp vì không biết bơi. Bỗng một đứa từ phía sau đẩy tôi xuống .Hốt hoảng, tôi la lên thì nghe những tiếng cười đồng thanh của chúng. Thật đáng ghét, nước chỉ sâu tới ngực, tôi cũng cười lên che đi sự ngượng ngùng. Tuy vậy, chúng đã dạy t🐬ôi bơi, chơi đủ thứ trò nào là ô ăn quan, nhảy lò cò...
Khi hoàng hôn buông xuống cũng là lúc tôi về nhà. Bữa cơm gia đình nơi đây thật đạm bạc bởi lúa gạo và cá đã⛦ có sẵn, còn rau thì chỉ đi hái quanh vườn là được. Ăn xong, mọi người chìm sâu vào giấc ngủ, đâu đó vang lên một tiếng trong đêm "Sáng dậy cô sẽ dắt con đi hái bông điên điển". Bình minh vừa lóe sáng, tôi bật dậy khỏi giường để thực hiện lời hứa của cô đêm qua. Trên chiếc xuồng, tôi ngồi im dường như tôi vẫn còn sợ chút gì đó. Một câu hò vang lên "Hò ơ! Má ơi đừng gả con xa, Chim kêu vượn hú...". Cái chất giọ꧂ng ấy khiến người ta quên đi bao mệt mỏi của cuộc sống và chính tôi cũng quên đi nỗi sợ sông nước miền Tây.
Hòa vào giai điệu đó, tôi đã hái bông điên điển cùng cô. Chúng thật đẹp, giống như tượng trưng cho sự tinh khiết của người con gái miền Tây vậy. Không những được hái bông điên điển, mà tôi còn được thăm kh꧅u lưu niệm bác Tôn. Đây thật là một điều quá đỗi hạnh phúc của một đứa trẻ như tôi. Sau khi thăm khu lưu niệm, tôi đã hiểu rất nhiều về bác Tôn.
Tiếng bìm bịp kêu chiều vang lên cũng đúng lúc về tới nhà. ꧋Bông điên điển đã cho tôi mꦺột mùi vị thật đặc biệt khi ăn kèm với bánh khọt. Những món ăn nơi đây đã cho tôi một hương vị đặc biệt của ngày Tết, cái hương vị của sự hạnh phúc khi được giúp đỡ người khác, cái hương vị chân chất của con người miền Tây và đặc biệt là hương vị của bông điên điển. Tôi rất đỗi tự hào khi nghĩ về bác Tôn và quê hương yêu dấu của mình.
Bước chân lên xe về Sài Gòn, tôi không khỏi chạnh lꦦòng khi những ký ức đó vẫn còn như mới hôm qua. Nhìn qua hàng ghế bên phải không còn thấy hai bà cháu nữa, tôi rất thất vọng bởi muốn tìm một chút gì 𝔍đó còn sót lại của "ngày Tết quê tôi". Bài học về cách sống đơn sơ của con người miền Tây và chuyến xe định mệnh ấy đã tạo nên một bức tranh hài hòa về cuộc sống. Tôi vẫn luôn giữ trong ký ức mỗi khi áp lực công việc đè nặng trên đôi vai này. Mong Tết Quý Tỵ này ai cũng được về quê sum họp cùng gia đình, đó là những điều thiêng liêng và ý nghĩa và đôi lúc cũng chính là động lực để chúng ta vượt qua khó khăn trong cuộc sống.
Từ ngày 15/1 đến hết 1/3, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi "Tết và tuổi thơ" để chia sẻ những cảm xúc, kỷ niệm ngày Tết bé thơ đầm ấm bên gia đình. Độc giả bấm vào đây để tham gia. |
Lê Tuấn Bảo