Tôi rất đồng tình với quan điểm của tác giả bài viết "Người trẻ ở nhà thuê trọn đời là xu thế tất yếu". Đó là một góc nhìn khách quan về giá nhà đất của Việt Nam nói riêng và các nước phát triển nói chung. Chúng ta không thể cứ nghèo hoài được. Song hành với sự phát triển của đất nước sẽ luôn có sự phân hóa khoảng cách giàu - nghèo. Và đất nước phát triển thì bất động🐓 sản sẽ tăng giá như một xu thế tất yếu.
Ở trong bối cảnh đó, một là bạn phải vươn lên tầng lớp giàu có, hoặc là bạn chấp nhận ở nhà thuê suốt đời. Vì không ai cho không ai cái gì cả, đất nước cũng không thể vì bạn mà kìm hãm sự phát triển chung. Tùy mức độ nỗ lực, và may mắn của bạn mà quyết định đến việc bạn có mua được nhà hay không? Thế nên, đừng than vãn hay trông chờ nhà xuống giá để ai cũng mua được. Thay vào đó, hãy tìm cách 𝔉cố gắng mua sớm nhất có thể, và đồng hành cùng sự phát triển chung của xã hội.
Ví dụ, bạn có hai đứa con thì phải chấp nhận "cày cuốc" gấp bốn, năm lần người khác để hy vọng con bạn sau này cũng sẽ có nhà, đất. Sự phát triển của đất nước, chỉ đảm bảo cho bạn không bị chết đói trong thành phố, chứ không thể cho bạn một căn nhà ngay giữa trung tâm. Chỉ có bạn, và chính bản thân bạn m🥂à mới quyết định được điều đó mà thô🍸i. Bạn có thể vươn lên, hoặc cứ ở mãi một chỗ và ngồi than vãn.
Thời nào cũng sẽ có người kiếm tiền giỏi và người bình thường. Thời nào cũng có người tậu được nhà, được xe, và có người chạy ăn từng bữa. Nếu như chẳng có ai làm được thì không nói, đằng này rất nhiều người làm được, trở nên giàu có và thành đạt, có của ăn của để, mua được nhà đất, thì rõ ràng vấn đề nằm ở chính bạn. Đó là quy luật 20-80♈ (chỉ có 20% người vươn lên trở thành top giàu có và thành đạt, 80% còn lại đa số sẽ có bài ca muôn thuở về giá cả, về chi phí, s🌞o sánh thời này - thời kia...)
>> 'Người thu nhập thấℱp về quê mua nhà là suy nghĩ bất công'
Thật sự, người thành công đã phải nỗ lực gấp 300%, thậm chí 500% so với một người bình thường. Người ta "cày cuốc", tích lũy và tái đầu tư, vấp ngã không ít mới có thể trở nên giàu có. Còn nếu bạn mới chỉ làm và cống hiến có 100% khả năng, thì đã nhằm nhò gì?
Thế nên, một là bạn mất ăn, mất ngủ nỗ lực không biết mệt mỏi, không từ bỏ, không bỏ cuộc giữa chừng, không chần chừ do dự... để vươn lên tầng lớp 20% giàu có kia, còn không thì bạn sẽ mãi ở lại nhóm 80% còn lại. Xã hội là vậy, bạn không vươn lên thì sẽ thụt lùi, khô𒁃ng trách được ai cả, chỉ trách chính bản thân mình mà thôi.
Trở lại câu chuyện bất động sản, cho dù thị trường có lên hay xuống thì kênh đầu tư bất động sản cũng sẽ không dành cho đại đa số người dân trong xã hội. Chỉ người có tiền mới đủ sức tham gia được vào cuộc đua mua nhà, đất. Vì 🅠vậy, việc còn lại là bây giờ chúng ta phải nghĩ làm sao có nhiều tiền trước rồi hãy nghĩ đến tìm mua bất động sản cho mình.
Khổ trước thì sướng sau, sướng trước lại khổ sau, hoặc chỉ có sướng không khổ nhưng sẽ không có tích lũy gì cho con cái... Tất cả những thứ đó đều là do quan điểm sống của mỗi cá nhân. Nhưng xét cho cùng, giàu hay nghèo cũng đều là do chính sự nỗ lực của bản thân mỗi người. Bạn có thể trách ai đó may mắn khi có phúc phần ông cha để lại, nhưng nếu họ không biết phát huy, chỉ tiêu sả𝕴n thì tiền "núi" cũng hết.
>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm 168betvisa-slots.com.