Giờ đây, khi đã sắp thành "bà cô" trong nhà - cái tuổi mà mọi ngư💟ời thường thấy sợ mỗi dịp Tết đến xuân về, nhưng với tôi dường như vẫn thế, vẫn háo hức, chờ mong và cảm nhận đầy đủ sự ấm cúng ngày Tết bên gia đình. Có được những điều đó là do một phần chính bởi những câu chuyện bên ngọn lửa ấm áp trong ngày Tết, bên nồi bánh chưng cùng bố khi còn thơ bé. Những ngọn lửa và câu chuyện của bố đã luôn làm ấm áp và nuôi dưỡng tâm hồn thơ bé của tôi.
Cũng như bao đứa trꦯẻ khác ngày ấy, tôi cũng luôn chờ mong, đếm từng ngày để được đến Tết. Ngày nào tôi cũng hỏi chị, hỏi mẹ, hỏi bố "Mấy ngày nữa là đến Tết ạ". Tết là cái cảm giác xốn xang, vui sướng khi mẹ may cho hai chị em mỗi đứa một bộ quần áo mới. Giờ đây ngồi viết những dòng này tôi vẫn cảm nhận được niềm vui lâng lang khó tả khi ấy. Không chỉ thế, Tết còn là dịp chúng tôi được nghỉ học, được đi chơi, bịt tai xem pháo nổ các nhà khi khách đến, đượꦓc ăn nhiều bánh kẹo và đặc biệt là được nhận tiền lì xì bỏ ống heo.
Những ngày giáp Tết quê tôi ngày xưa thường k🧸há lạnh. Nên tôi luôn thích cảm giác được quấn chân mẹ nấu nướng chuẩn bị cho ba ngày Tết. Tôi thích nhất là khoản nấu bánh chưng. Tôi và chị gái thường được giao nhiệm vụ chùi sách từng chiếc lá dong để chuẩn bị gói bánh. Buổi tối cả nhà quây quần cùng gói bánh, tôi và chị luôn được bố ưu tiên cho tự gói hai chiếc ▨bánh bé xíu của mình. Sau khi gói bánh, tôi xí luôn nhiệm vụ thức chở bánh chưng cùng bố. Và bao giờ cũng vậy, tôi lại được lắng nghe những câu chuyện của bố bên ngọn lửa hồng ấm áp.
Những câu chuyện của bố năm nào bên nồi bánh chưng cũng là những ngày thơ bé của💦 bố ở quê hương (bố ra quê mẹ lập nghiệp và sống luôn ở đây). Đó là những ngày vất vả đi làm t🐽huê, làm mướn kiếm sống và cũng mong đến Tết để được ăn bánh tét nhân thịt, được một chiếc áo mới để mặc. Tết đến, bố thường dành dụm được một ít tiền để đưa bà mua một chiếc áo mới vì bà thường chỉ mua cho bố và các cô chú, còn mình vẫn mặc áo cũ bao năm.
Sau này lớn lên, tôi càng hiểu hơn vì sao trong mỗi lời kể, câu chuyện của bố đều thấy nỗi nhớ mẹ, nhớ quê. Ông nội tôi đã mất từ khi bố còn nhỏ. Tết đến, n❀hiều khi vì điều kiện không cho phép nên có những năm bố không về thăm bà nội được. Vì thế mà nỗi nhớ bà luôn da diết trong lòng bố. Dưới ngọn lửa hồng ấm áp, tôi thấy có lúc mắt bố long lanh vì xúc động. Ngày ấy dù còn bé nhưng hình ảnh ấy luôn in sâu trong♈ tâm trí của tôi. Những câu chuyện kể về bà về tuổi thơ và quê hương mỗi năm đêm giao thừa bên nồi bánh chưng cùng cô con gái nhỏ, có lẽ phần nào giúp bố nguôi ngoai nỗi nhớ mẹ, nhớ quê nhà. Và chắc bố cũng không ngờ rằng những câu chuyện và tình cảm bố chia sẻ cùng con gái nhỏ bên nồi bánh chưng, là ngọn lửa ấm áp cho những cái Tết của tuổi thơ tôi.
Lớn lên rồi, những nếp sinh hoạt ấm cúng ngày Tết chúng tôi vẫn đươc giữ đến bây giờ. Giữ thói quen cù🔥ng bố chăm nồi bánh chưng và ôn lại những kỷ niệm ngày thơ ở quê cha đất tổ.
Từ ngày 15/1 đến hết 1/3, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi "Tết và tuổi thơ" để chia sẻ những cảm xúc, kỷ niệm ngày Tết bé thơ đầm ấm bên gia đình. Độc giả bấm vào đây để tham gia. |
Nguyễn Ngọc