Trước đây tôi đem lòng thầm yêu đồng nghiệp, người có vị trí cao trong công ty, tôi chỉ là nhân viên bình th✃ường. Tôi đã yêu người ấy từ cái nhìn đầu tiên dù anh có gia đình như tôi.
Tôi biết là không đúng nhưng con tim không thể kìm nén, cứ gặp người ấy là trái tim rung lên như cô gái lần đầu biết yêu, trong k꧒hi đâu phải tôi chưa biết gì về đàn ông.
Hàng ngày đều chạm mặt và tiếp xúc với anh, trái tim như loạn nhịp bởi vốn dĩ cuộc sống vợ chồng tôi thật ngột ngạt, không có tiếng nói chung. Chồng tôi gia trưởng và ghen ghê gớm. Tôi yêu người ấy nhưng🌸 tình cảm đó được giữ kín trong lòng.
Rồi chồng tôi không may gặp tai nạn, trở thành người tàn phế, phụ thuộc hoàn toàn người khác, không thể tự chăm sóc bản thân. Mong manh giữa sự sống và cái chết của chồng ♍khiến tôi thực sự thấy thương xót và yêu chồng hơn, muốn hy sinh hết thảy để cứu anh, kể cả tình yêu với đồng nghiệp mà tôi đang nhen nhóm trong lòng.
Những ngày tháng lo lắng, chăm sóc chồng thật vất vả nhưng cuối cùng anh vẫn ra đi, để lại bao nỗi khổ đau cho gia đình tôi. Không biết có phải người sắp mất có linh cảm đặc biệt nào chẳng mà trước kh🐼i nhắm mắt chồng tôi chỉ khóc, khóc như mưa đến tận khi nhắm mắt, như khắc khoải điều gì đó (anh không nói được kể từ khi gặp nạn). Cả thời gian dài sau đó, hàng đêm tôi vẫn nằm mơ, chờn vờn thấy người chồng đau khổ trước khi chết, muốn nói mà không nói được. Tình cảm riêng tư với đồng nghiệp kia tôi luôn giữ kín tận đáy lòng, chồng cũng không thể trách vì tôi yêu người kia với tất cả sự chân thành nhất.
Thời gian trôi qua, tôi luôn lặng lẽ chăm sóc và tỏ sự ngưỡng mộ đến anh, anh cũng dần nhận ra và đáp lại tấm chân tình của tôi. Chúng tôi đã có nhau, cuộc sống với bao khó khăn bộn bề nhưng anh giúp đỡ tôi rất nhiều để vượt qua và vươn lên. Tôi say trong hương vị tình yêu với khát khao cháy bỏng, học tập và làm việc không ngừng nên có được kết quả không nhỏ, điều mà từ khi mới lớn đến lúc có gia đình riêng không có được. Đâu đó một vài ánh mắt nhìn tôi ghen tỵ, nhưng ai cũng đánh giá tôi là người có nghị lực, ngoan hiền, chịu khó, vì gia đình. Giờ anh thực sự không thể thiếu tôi, mỗi lần tôi tỏ ra m𝓡uốn rời xa, không cần anh nữa là anh không thể chịu đựng được. Anh yêu và cung phụng tôi còn hơn cả v🍎ợ con. Đâu đó trong lòng tôi vẫn thấy thấp thỏm với cảm giác lén lút, tội lỗi mà không sao dứt ra được.
Tôi phải làm gì? Nếu buông thì anh nói cuộc sống sẽ không còn ý nghĩa gì nữa vì đời này chỉ muốn có tôi. Chúng tôi có lẽ chỉ có duyên mà chưa có phận chăng? Có ai hiểu được hoàn cảnh này của tôi không? Tôi đâu muốn phá gia đình anh? Tôi vẫn luôn tôn trọng vợ con anh, muốn anh quay về, như vậy sẽ tốt cho tất cả. Anh lại chẳng muốn buông, trách tôi tệ bạc, bao lời thề thốt lại có thể buông lờ🍸i đoạn tuyệt. Còn cứ kéo dài như thế này khiến tôi cảm thấy thực sự mệt mỏi và đau khổ. Tôi biết sẽ có nhiều lời mắng chửi, chỉ trích nặng nề nhưng chỉ muốn tìm lại sự thanh thản và lối th෴oát cho mình, không muốn bị chìm đắm mãi trong chuyện tình này trước khi quá muộn. Chân thành cảm ơn các bạn.
Phượng
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc