Một buổi sáng thứ 2 bận bịu, nóng nực và khó chịu, tôi đi trên đường Thụy Khuê (Hà Nội), đoạn khe hẹp trước khi vào chợ Bưởi. Cả đoàn xe nốౠi đuôi nhau, nhích từng tí. Những người đi ngược nhăn nhó, lẩm bẩm như chửi thề. Ở đây ngõ hẹp, tಌôi vẫn thường tắc như thế, chẳng có gì khác thường.
Nhưng, khi vòng qua khúc cua, mới thấy tại sao họ lại bất bình. Một chiếc sedan hạng trung màu trắng mới cứng, hếch đuôi ra giữa đường, chắn dòng xe cộ. Đầu xe cắm vào quán bánh giò. Đi lên ngang cửa tài, tôi liếc sang thấy đó hẳn là một nữ tài xế có phần xinh đẹp. Cô mở cửa kính, thò tay ra giả tiền. Mặt không chúꦰt ăn năn hối hận vì kiểu đỗ trái đường đầy thách thức. Dòng xe máy ngược chiều tỏ rõ sự bực dọc.
Trong hàng chục người, có anh trung niên đi chiếc xe tay ga, chở hai đứa con, nhìn thẳng vào mặt nữ tài xế nói gì đó. Có lẽ anh muốn xỉ vả🅺 sự vô tâm của cô. Nhưng mọi chuyện vẫn y nguyên. Việc ai nấy làm. Thật vô tình và nhẫn tâm.
Tôi cũng thầm bực dọc cho cái kiểu ngang ngược của cô gái. Nhưng rất nhanh, tự thấy mình vẫn còn bản năng lắm. Một thế hệ chúng ta sinh ra q🐈uen xe máy, sống với sự linh hoạt kinh điển của nó từ lúc lên năm lên ba. Khi có điều kiện lái ôtô mà bản năng xe máy vẫn còn vương vãi.
Có đôi lần, tôi lách làn hòng mong một chỗ tốt.
Có nhiều lần, tôi cố chạy nhanh để lấy đường người đi độ. Bận mà. Ai đi bộ thường nhàn, chứ đi ôtô thì lúc nào cũng tất bật. Dù đôi khi đích đến chỉ là cái hẹn cafe hay chém𝄹 gió đơn thuần.
Rất nhiều lần, tôi lẩm bẩm rủa thầm, liếc mắt lườm những gã đi không đúng ý mình. Cho dù chẳng rõ mình đúng hay sai♔.
Những thói quen "bẩn" biết là khó chịu, mà sao khó bỏ quá. Một lần tôi cố nhường hai sinh viên đi sang đường, dằn mìnhꦜ lại. Họ, đứng đó ngạc nhiên nhìn nhau rồi cười kiểu: "Ơ, ông này từ đâu xuống thế?".
Câu hỏi đó, chắc vài tài phía sau cũng cho là vậy. Bởi cả đoàn xe bấm còi liên hồi, ꩵc༺ố gửi bực tức vào tôi - ngu dại nhường cho người đi bộ.
L𒊎àm điều đúng♊, ở nơi cái sai tràn ngập, quả không dễ dàng.
Nhưng vốn là người lạc quan, tôi tin mình và tất cả đ💫ang ở thời kỳ quá độ. Chúng ta lên xe hơi mới 10 năm. Thêm 10 năm, 20 năm và 30 năm nữa, những xấu hổ, sai lầm sẽ làm bản năng hoàn chỉnh hơn. Không còn đố kỵ với chút xíu chỗ trên đường. Mặt k🍸hông còn đủ "dày" khi làm phiền hằng trăm người qua lại. Và hiển nhiên nhường người đi bộ, vốn yếu thế hơn trong bất cứ tai nạn nào.
Nhưng trước ꦛkhi đi đến ngày đó. Từ giờ chúng ta pღhải tập thói quen nhìn lại mình. Để còn biết đâu là xấu mà tìm đường gột sáng.
Nam Nguyễn