Chiếc lá
Chiếc lá sà vào võng
Áp nhẹ lên ngực ba
Như bàn tay con nhỏ
Con gái của ba à!
Con ba ở quê xa
Trưa nay sao gần gụi
Chiếc lá không biết nói
Chiếc lá chẳng biết cười
Nhưng vuốt ve chơi nhởi
Như tay con, con ơi.!
Ba đi dọc Trường Sơn
Ngày tháng dài mưa nắng
Lưng mang ba lô nặng
Vai vác súng AK
Mỗi lần lá vào võng
Lại nhớ tay con xa.
Con gái nhỏ của ba
Ba đường trường đánh Mỹ
Trên đất nước bao la
Vẫn thấy tay con vẫy
Như chiếc lá non tơ...
Tạm nghỉ chân giữa rừng
Ba gửi về cùng gió
Ba gửi về cùng hương
Chiếc lá từ Trường Sơn
Con học ngoan, con nhé.!
Con học hát, học vẽ.
Vẽ lá ba gửi về
Gửi cho ba con nghe!
Tháng Giêng dai dẳng
Mưa không hẹn mùa
Nắng không hẹn tháng
Ngày dài vô hạn
Trong từng bữa ăn
Ai đâu ca ngợi mùa xuân
Có thấy bùn lầy ngập lối
Chưa đọc xong trang sách đã tối
Gạo vét thùng, tháng giêng chẳng hết cho.
Quanh quẩn ra vô
Con kiến leo cành cộc
Suốt giời sũng nước
Suốt giời màu gio!
Quanh quẩn vô ra
Con kiến leo cành đa
Không biết ngày mai trời mưa hay nắng?
Tháng giêng
dầm dề
dai dẳng
Ngày mai
trời nắng
hay mưa?...
Một mình
Ta sinh ra trên cõi thế làm chi
Để hoang vắng cô đơn luôn thường trực
Giá làm ngọn đèn chợt lóe lên rồi tắt
Hay như bông hoa sớm nở chiều tàn
Khỏi phải kéo lê đời mình trên cõi nhân gian
Một mình đọc Thánh kinh trong căn phòng lặng lẽ
Bông huệ trên bàn như những giọt lệ khô
Một mình chơi cờ tướng trên computer
Nghe thăm thẳm Thời gian không sau trước
Nghe vô hạn kiếp người đớn đau tủi nhục
Những cái chết thê lương đang rập rình t𒈔r♏ên đầu dân I-rắc
(Có 🐭Th♏ượng đế hay không? - Sao Kinh thánh lại thật dày?)
Xin các Đấng bề🍸 trên xá t✅ội cho con vì nỗi hoài nghi này
Nhưng sự thật kiếp người quá dư thừa đau khổ
Giá Thượng đế đừng sinh Trần gian này từ muôn vạn thuở!
Một mình với mình bên trang sách mở
Viết dòng thơ cho dịu bớt buồn hoang
Gửi lại Cõi đời, gửi lại Trần gian
Ta xin được một mình vô yên Yên tĩnh...