Đọc bài viết 'Tôi thấy xấu hổ khi ngồi cạnh tài xế Singapore', tôi thấy đúng là ở Việt Nam, nhiều người chỉ biết làm cho ôtô chuyển động cꦑhứ không hiểu được cách lái xe ra đường như 💝thế nào.
Tôi thường "lộn ruột" mỗi khi đi làm qua ngã tư Cát Linh - Trịnh Hoài Đức (Hà Nội). Khi đèn xanh hướng tôi đi vào Trịnh Hoài Đức chỉ có khoảng 20-30 giây (nhưng đèn đỏ phía đường Cát Linh thì lâu hơn), có đèn đỏ rồi nhiều lái xe vẫn cố đi dù 🐼phía trên đã đầy chặt ôtô, thế là các xe này bị dừng giữa ngã tư chiếm hết đường không cho xe hướng chúng tôi qua.
Thậm chí các lái xe này còn cố "dính chặt" lấy xe đằng trước để không cho chiếc xe nào thậm chí l🦩à xe máy có thể lọt qua được và đương nhiên là tắc cứng luôn. Tất cả đứng yên. Nhiều khi tôi cũng muốn chặn đầu những chiếc xe kia luôn cho đỡ ức mà tự hỏi không lẽ mấy lái xe kia không nhì🌜n thấy phía trước không có chỗ mà đi sao? Thấy đằng trước không còn chỗ nhưng vẫn cố vượt ngã tư rồi đứng chềnh ềnh giữa ngã tư thì tôi không hiểu ý thức lái xe của mấy người đó thế nào. Tôi thì đi xe máy, các bác ấy ôtô nhé.
Thực tế, cũng tại đây hôm nào có CSGT thì họ luôn ra h♓iệu dừng xe trước khi đèn đỏ bật lên chừng 5 giây vì thời gian chỉ đủ vượt qua ngã tư thôi, đi cố là dừng giữa ngã tư luôn. Nhưng một số💛 lái xe ôtô không biết quan tâm đến điều này.
Sang Singapore thì ôi tôi "sốc" khi đường v⭕ắng tanh, tôi định đi bộ sang đường, thấy thế là ôtô lập tức dừng lại nhường đường. Tôi ra hiệu ôtô đi đi, anh lái xe lại ra hiệu tôi đi trước đi, nhường qua nhường lại tôi đành đi trước, thật là "sốc". Mà đó là chuyện cách đây cả chục năm rồi. Ý thức họ tuyệt vời.
Độc giả Thạc Anh