Chỉ còn mấy ngày nữa là Tết, nhanh thật, thoáng cái mà một năm nữa lại sắp qua đi. Ký ức về những ngày Tết củ🌃a nhà mình trong con thật đẹp, dù cũng thật nhọc nhằn. Nhọc nhằn đến nỗi, gương mặt khắc khổ của bố có thêm nhiều nếp nhăn và chiếc áo khoác bạc màu của mẹ lại rộng hơn sau mỗi mùa Tết...
Nhà mình làm hương trầm, một năm chỉ trông chờ vào dịp Tết. Từ trước Tết cả hai tháng, mẹ đã chuẩn bị làm hương cho tháng chạp. Bố tất bật lo mua tăm tre, than, nhựa hương, hồi quế, còn mẹ tất bật chuẩn bị làm, nào là hương thẻ, hương quấn, hương sào, hương đen... Dạo ấy, con còn bé xíu, mới học lớp 3, lớp 4, mà đã 🎶lăn hương thoăn thoắt. Mẹ vẫn hay nói con khéo tay nhất nhà, vì thế nén hương nào cũng thật tròn. Nhà mình kế nghiệp làm hương từ ông ngoại, ông thươn🏅g mẹ nhất, nhưng nhà nghèo, chẳng thể cho mẹ đi học. Mẹ kể, ông hay nói, làm hương để lấy phúc cho con cháu... Ngày xưa con còn bé, chẳng hiểu vì sao ông nói thế, nhưng con hiểu, nhờ có làm hương, cả bốn chị em con được ăn học đàng hoàng.
Tháng chạp mưa rét, nhưng sớm tinh mơ, mẹ và bố đã dậy, mỗi người một hòm hương, đủ các l🗹oại, đi chợ bán. Nhiều sáng, trời lạnh quá, con tỉnh giấc, co ro trong chăn, hé mắt nhìn ra ngoài, thấy bố mẹ trùm tấm v𓆉ải mưa mỏng, rồi đạp xe đi khi trời còn tối như mực, mà nước mắt cứ chảy mãi. Dù lúc ấy con còn bé, nhưng những cực nhọc, vất vả của bố mẹ cũng làm con đau lắm, nỗi đau mà đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại, con vẫn ứa nước mắt.
Không chỉ con, mà cả các chị, cả em con đều cảm nhận được, nên ꦗđứa nào cũng chăm chỉ phụ bố mẹ. Năm con học lớp 3, chị Duyên học lớp 11, cũng là năm đầu tiên nhà mình có ba người đi chợ bán hương, bố mẹ nhớ không? Bọn con được nghỉ Tết, buổi sáng ở nhà, rồi đem hương ra sân phơi, cẩn thận từng nén, sa🍸u đó ngồi đếm hương, từng trăm, từng trăm một.
Sau bữa cơm trưa, cả nhà bắt tay vào làm hương. Bột làm hương là loại gạo thơm, xay nhuyễn, buổi sáng chị Trang đã nấu🦄 kỹ, chiều mẹ chỉ cần trộn lẫn với than, nhựa hương trầm, cho vào cối, giã chừng nửa tiếng là xong giai đoạn chuẩn bị, rồi bắt tay vào làm thành hương. Càng vào tháng chạp, nhà mình lại càng làm khuya hơn. Hôm nào con cũng cố thức lăn hươngꦚ cho mẹ, nhưng hôm nào cũng buồn ngủ quá, rồi lăn ra ngủ trước, để lại mẹ với các chị làm.
Thằng Ngoác nhà mình bình thường ham chơi là thế, nhưng Tết cũng biết thân biết phận, còn rủ mấy đứa hay chơi cùng về phơi hương giúp mẹ. Có khi đang đi chơi, thấy trời lất phất mưa, cu cậu lại nháo nhào lao về chạy hương với mọi người. Nghĩ lại thấy thương quá, mẹ nhỉ, hồi con học lớܫp 3, nó mới học lớp 1 chứ mấy...
Con còn nhớ, nhà mình không bao giờ làm hương đến 29 Tết. Dù có người đặt thêm hương thì bố cũng không bao giờ cho mẹ nhận làm. Đã thành lệ, ngày 29 Tết, cả nhà sẽ dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài, vì làm hương nên nhiều bụi, mẹ và bọn con dọn từ sáng sớ𒉰m đến tối mịt mới xong. Còn bố, tỉ mẩn, cẩn thận lau chùi bát hương, tấm ảnh của ông nội, và chuẩn bị bàn thờ tổ tiên. Lúc đó, Tết mới thực sự đến với nhà mình!
Chuyện như mới của ngày hôღm qua, mà quay đi quay lại đã cả chục năm rồi. Từ khi con học lớp 11, nhà mình đã không làm hương nữa, phần vì sức bố xuống nhiều, phần vì các chị đi học đại học, rồi ra trường, đi làm, chẳng còn ai ở nhà phụ bố mẹ. Kinh tế nhà mình cũng đỡ vất vả hơn, nhưng lại chẳng mấy khi được đón một cái Tết với đầy đủ thành viên trong gia đình như trước. Hai chị lần lượt đi lấy chồng xa, con và em Duy cùng học xa nhà. Hai chị em con phải chia nhau mà về, biết là đứa ở lại đón Tết một mình, sẽ buồn, sẽ tủi, mà đành nuốt nước mắt, tặc lưỡi, đợi khi ra trường, có điều kiện, cả hai đứa sẽ về...
Tết này con ở lại. Sài Gòn mùa này nắng vẫn chói chang, thành phố đã trang hoàng đón Tết rực rỡ lắm rồi, bố mẹ ạ. Cứ sau mỗi tối đi làm thêm, về phòng trọ, con lại nhớ nhà mình nhiều hơn, nhớ chậu nước rửa mặt có hương thơm rau mùi mẹ nấu mỗi sáng mùng 1, nhớ nồi bánh chưng chất bằng củi lép bép, nhớ ánh mắt lấp lánh của cả nhà trong bữa cơm tất niên. Nhớ cái lạnh rất riêng của ngày tết, nhớ cánh đồng vàng rực hoa cải cúc gần nhà, cứ Tết đến lại mang n🔯ắng về thơm ngát.
Con nhớ dáng mẹ hao gầy trong tấm áo bông, nếp áo còn vương mùi hương trầm, nhớ tiếng cúng thì thầm của bố trước bàn thờ tổ tiên, nhớ cản💎h 4 chị em con líu ríu dắt tay nhau đi chợ Tết. Giản dị mà ấm cúng biết bao... Đôi lúc, con ước, bọn con đừng lớn, cứ mãi là những đứa trẻ ngày nào, và nhà mình, cứ mãi như ngày xưa, dù vất vả, dù cực nhọc... Chỉ là, đôi lúc thôi, bố mẹ ạ, bố mẹ đừng lo!
Con của hôm nay đã đủ lớn, đủ chín chắn để có thể làm bố mẹ yên lòng, không phải vì con là sinh viên năm cuối, mà vì, tình yêu thương của mọi người trong nhà luôn khiến con thấy lòng mình thật ấm áp, và con hiểu, dù có ở nơi nào, thì trái tim của mọi người trong gia đìn🦹h mình vẫn luôn hướng về nhau ...
Cầu chúc m⛄ột Tết an lành, giᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚ𒀱ᩚᩚᩚa đình thương yêu của con!
Từ ngày 15/1 đến hết 1/3, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi "Tết và tuổi thơ" để chia sẻ những cảm xúc, kỷ niệm ngày Tết bé thơ đầm ấm bên gia đình. Độc giả bấm vào đây để tham gia. |
ngochuyen_a105