Zoꦗzan nhảy khỏi giường ngủ, lay chồng dậy nhưng anh ta vẫn không tỉnh. Cô chạy đ🥀ến bên các con và mẹ mình, tất cả đang rất lo sợ và bị thức giấc bởi tiếng bom bùm bùm. Mọi nỗ lực đánh thức chồng của Zozan đều vô ích. Anh ta ngủ say như chết.
Những người khác trong ngôi làng có 50 hộ của Zozan đều đã bắt đầ🅷u bỏ chạy sang ngôi làng kế bên, cách đó 2 km. Trong giây phút ấy, khi nỗi sợ hãi trong Zozan khiến cô chẳng còn suy nghĩ được gì,♏ người phụ nữ này đã có một quyết định "quá đáng" là bỏ chạy cùng các con và mẹ, bỏ mặc chồng đang ngủ trên giường.
🐠"Chúng tôi không thể đánh thức được anh ấy", Zozan nói. Khuôn mặt trẻ trung của Zoza💖n nhăn nhó với nỗi đau khổ vì buộc phải lựa chọn.
Cách đây hai tháng, nhiều tin đồn dấy lên rằng IS đang hướng về quê hương của Zozan, thị tr🌸ấn Kobani ở phía tây bắc Syria với khoảng 400.000 người, có đường biên g💯iới chung với Thổ Nhĩ Kỳ.
Giống như các gia đình khác, Zozan và chồng vẫn nán lại khi những tin 🦂đồn trên trở thành sự thật. Và sự thật đó biến thành nỗi khiếp sợ. Một ngôi làng gần đấy đã cố gắng chống lại sự chiếm giữ của IS trong vòng ba ngày. Cuối cùng, sau tiếng nổ lúc 3h sáng, Zozan biết đã đến lượt làng mình.
Theo News, họ cũng tới biên giới với Thổ Nhĩ Kỳ, chờ đợi để được đi qua và hy vọng IS sẽ dừng lại để họ có thể về nhà. Những hàng dài ôtô,💦 xe tải, máy nông nghiệp dồn ứ ở cửa biên giới gần Kobani. Chúng bị chủ nhân, mong được qua biên giới với ít nhất một chút hàng🎀 hóa, đành phải bỏ lại tất cả do yêu cầu của giới chức Thổ Nhĩ Kỳ.
Giờ đã an toàn ở thị trấn Suruc phía nam nước Thổ, Zozan khóc vì chồng. Cô đã chẳng nói lời nào với ch🐷ồng kể từ tối qua khi chạy trốn IS cùng các con. Ba đứa con của Zozan, hai trai, đứa 10 tuổi, đứa 5 tuổi, và một gái, 12 tuổi, ngồi sát vào mẹ. Mẹ con cô cùng nhiều gia đình khác chen chúc nhau trong căn phòng, chẳng có đồ đạc gì mang theo, ngoại trừ bộ quần áo họ mặc trên người.
Những câu chuyện như vậy đầy rẫy trong căn phòng này, và mỗi chuyện lại có nỗi thống khổ riêng. Tình cảnh của họ chỉ là một phần trong số khoảng ☂200.000 người được cho là đã qua biên giới trong ba tuần qua.
Mehmet Resul, tình nguyện viên của đội sơ cứu tại biên giới giữa Syria và Thổ Nhĩ Kỳ, cho biết nỗi khổ sở về mặt thể chất là mối lo lắng hiển nhiên khi một ai đó qua biên giới như một người tị nạn, nhưng vấn đề sâu sắc🏅 hơn là 💯chấn thương để lại sau những gì họ trải qua.
Mehmet miêu tả quá trình🐻 những đứa trẻ được đánh giá. Giai đoạn đầu của việc đánh giá này là yêu cầu trẻ lựa chọn màu chúng m𓂃uốn.
"Phần lớn đều chọn màu đen. Đây là điều bất thường ở một đứa trẻ. Trẻ em không thể tự bày tỏ bằng lời tốt như người lớn, nhưng chúng cũng không thể nói dối về những trải nghiệm của mình", News dẫn lời Mehmet nói.
Abdullah Koceroglu, một tình nguyện khác ở trại tị nạn tại S♐uruc, cho biết bọn trẻ anh gặp khi tới trại tị nạn thường tìm một góc nhỏ để ngủ khi đêm xuống. Ban ng🐻ày, Abdullah "thết đãi" chúng bằng những câu chuyện và bài hát vui.
"Cáဣch tốt nhất để chúng vượt qua chấn thương tâm lý là chơi, hát và cười thật nhiều", Abdull🍷ah giải thích.
Ở cùng khu trại với tình nguyện viên trên, Aysa Mehmet, 17𒐪 tuổi, sống trong căn lều màu xám cùng bố mẹ, ba chị gái và hai anh trai. Căn lều nóng bức, ngột ngạt khiến họ khó thở. Aysa hầu như không nói câu gì trong ba ngày sau khi gia đình cô sang đất Thổ Nhĩ Kỳ từ tuần trước.
Từ duy nhất bây giờ cô ấy nói khi đáp lại ai 🍬đó là "inshallah", nghĩa là "tôi hy vọng thế"👍 hoặc "Chúa phù hộ", theo nghĩa đen.
Gia đình Aysa rất hoang mang về những gì xảy ra với con gái mình. Tất nhiên, họ biết rõ nguyên nhân của việc này. Bố và🌺 chị gái của Aysa kể lại câu chuyện với những chi tiết tương tự những gì🎃 Zozan tả. Tin đồn về việc IS đến xuất hiện suốt nhiều tháng, sau đó, "đột nhiên" một ngày nọ chúng có mặt tại ngôi làng Tahleq có 100 hộ.
"Tôi trông thấy một tên lính IS cách nhà ♔mình 100 m", ông Mehmet Mustafa, bố Aysa, nhớ lại. "Có tiếng bom nổ, tôi giục cả nhà chạy đi, còn tôi theo sau".
Gia đình ông Mehmet bỏ chạy và chỉ vội vơ theo bất cứ thứ gì có thể. Họ tới ওbiên giới và cắm trại ở đó 10 ngày trước khi được sang nước láng giềng. Tại biên giới này, chấn thương của Aysu bắt đầu bộc ꦛlộ.
"Một ngày nọ khi chúng tôi đang băng qua biên giới thì gặp cơn bão có sấm sét. Aysu bảo 'đó cũng là tiếng bom đấy' rồi c𒆙ười. Từ sau đó, em ấy trở nên tệ hơn", Ceylan, chị gái Aysu, kể. "Thỉnh thoảng Aysu bị ảo gi🌊ác và trông thấy những thứ không có ở đây, ví dụ một con rắn hay con chuột".
Một bác sĩ tình nguyện ở trại tị nạn đã gửi Aysa tới bệnh viện để điều trị. Aysa bị giữ lại đây qua đêm để theo dõi. Khi trở về trại, tất cả những gì Aysu được đưa cho là nhữngꦓ viên thuốc chống trầm cảm và chống rối loạn thần kinh.
Trở lại căn lều ngột ngạt, Aysu trông tỉnh táo nhưng không chuyện trò với ai quanh mình. Cô nhìn cuốn kinh Koran trên gối trước 💖mặt rồi vồ lấy, áp vào ngực, hôn nó và nhanh chóng vứt lại chỗ cũ.
Một bác sĩ nhắc cô rằng họ đang cầu 🥂nguyện cho cô khỏe lên.
"Inshallah", Aysu đáp.
Bình Minh (Theo News)