Đêm nay, khu vườn yên tĩnh. Chỉ bóng đen trùm lên những tán cây và ánh trăng bàng bạc lặng lẽ chảy vào khoảng không. Đêm nay, người đàn ông hẹn hò cô gái anhღ yêu trong khu vườn ấy. Lần đầu tiên, hay lần thứ mấy, anh không nhớ mà cũng chẳng cần phải nhớ. Cô t🌜ên Quỳnh? Có lẽ vậy, nên anh tặng hoa quỳnh.
"Ta mang cho em một đóa quỳnh
Quỳnh thơm hay môi em thơm
Em mang cho ta một chút tình
Miệng cười khúc khích trên lưng"
Anh điềm tĩnh, nhỏ nhẹ bước đi, sợ làm kinh động không gian như đang chứa đựng điều gì thật màu nhiệm. Trên tay anh, đóa hoa quỳnh vừa hé mở, dìu dịu tỏa hương. Rồi cô đến, mang theo luồng sinh khí cho k💛hu vườn. Từ chỗ im bặt thanh âm, cô đến cùng "miệng cười khúc khích". Cô - có lẽ - còn rất trẻ. Cô cũng thật ý tứ khi không sỗ sàng cười nói trong khu vườn của anh. Tiếng "khúc ✱khích" bao hàm niềm vui nho nhỏ và cả sự e thẹn của cô gái mới lớn biết hẹn hò. Miệng cười ấy càng duyên khi giấu sau lưng người đàn ông cô yêu. Anh tặng cô đóa quỳnh, cô trao lại chút tình.
* Khánh Ly hát "Quỳnh hương"
Quỳnh có thể là tên cô. Có thể là chính cô. Có thể là đóa hoa anh tặng cô. Cũng có thể là đóa hoa nở trong lòng anh khi chạm lên môi cô. "Quỳnh thơm hay môi em thơm" - mê muội rồi, anh đâu biết. Quỳnh là hiện thâ♔n của tình yêu đêm nay. Đẹp đẽ, tinh khiết, lặng thầm mà thơm ngát. Đêm càng sâu, quỳnh càng tỏa hương.
Thế nhưng, quỳnh đẹp mà buồn. Niềm vui ngắn hạn.
"Đêm này đêm
Buồn bã với những môi hôn
Trong vườn trăng
Vừa khép những đóa mong manh"
Khác nhiều loài hoa nở ban ngày, quỳnh chỉ nở về đêm. Vòng đời của một đóa hoa chỉ kéo dài vài tiếng. Đêm 💯sâu là lúc quỳnh thơm nhất. Nhưng chính lúc thơm nhấౠt cũng là lúc hoa cụp dần và nhanh chóng tàn. Khi tình đến, anh và cô đều nhiệt thành đón nhận, dẫu biết rằng "trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt", niềm vui hàm chứa nỗi buồn.
Nhưng có hề gì. Bởi tình yêu xứng đáng để họ hiến thân. Họ cũng chẳng cần vồ vập, ngấu nghiến nhau. Anh vẫn cứ nhỏ nhẹ và lặng lẽ yêu bên cạnh nỗi buồn nhân sinh. Cô vẫn cứ dịu dàng, hồn💛 nhiên, tươi trẻ trao anh quãng thời gian đẹp nhất𒈔. Trong khu vườn đêm hôm ấy, họ đã quên mất không gian, thời gian. Chỉ có tình yêu âm thầm mà hân hoan nở.
"Ta mang cho em một chút buồn
Vì ta như sông lênh đênh
Môi em cho ta một cánh hồng
Lụa là phút ấy chưa quên"
Với họ, tình yêu còn nguyên sơ. Không phô trương mà lặng lẽ. Khꦗông vĩ đại mà nhỏ bé. Họ không trao nhau những điều to tát, chỉ chút tình, ♏chút buồn, chút môi hôn mềm thơm như lụa là mát rượi tâm hồn. Ngoài tiếng cười khúc khích ban đầu, họ như hòa nhập vào đêm tĩnh lặng. Rồi điều gì đến cũng đến:
"Thôi chào em
Về giữa phố xá thênh thang
Không gì vui
Thì hãy gắng nhớ đôi lần"
Chia tay, có buồn không? Chẳng ai nói không buồn. Nhưng tiếng chào không đa𒁏u đớn, day dứt mà nhẹ tênh bởi ngay lúc thăng hoa nhất, họ đã hiểu rằng không gì là vĩnh viễn. Như đời của một đóa quỳnh, phát tiết hết tinh hoa trong những giờ sống ngắn ngủi để làm thơm đẹp cho đời, thế là đã đủ. "Thôi chào em", chỉ với một lời nhắn 🉐nhủ khiêm nhường như chính cuộc tình nhỏ bé của họ: "gắng nhớ đôi lần". Chỉ thế là vui. Yêu nhau mà đi với nhau được đến cuối đời, ấy là may mắn. Yêu nhau, mà chỉ chung nhau một đoạn đường, vốn cũng đã là may mắn.
Khu vườn đêm trở về yên tĩnh. Chỉ bóng đen trùm lên những tán cây và ánh trăng bàng bạc lặng lẽ chả♏y vào khoảng không.
* Khánh Ly - Hồng Nhung song ca "Quỳnh hương"
Hoàng Thi