From: bach hoang
Sent: Thursday, August 05, 2010 7:02 PM
Chào bạn,
Tôi đã đọc bài viết của bạn. Cảm xúc của tôi khi đọc xong là vô cùng bức xúc. Nhưng không phải bức xúc cho bạn mà là bức xúc đối với bạn. Dưới đây là những nhận định khách quan của tôi sau khi đọc và sau khi nhận định, tôi sẽ chia sẻ giúp bạn:
Thứ nhất, bạn nói về trưởng phòng của bạn "sống lâu lên lão làng". Theo như tôi hiểu thì bạn trong tư tưởng đã đánh giá thấp người đồng nghiệp của mình. Bạn đã đi làm trong một tập thể thì nên hiểu một câu "Nếu không muốn bị phán xét thì tốt nhất đừng phán xét".
Thứ hai, ngoại ngữ và vi tính hay những kiến thức học được khi đi làm cũng chỉ là một khía cạnh đánh giá năng lực của từng nhân viên. Theo cách hành văn của bạn và những điều bạn mô tả về sếp mình, tôi có cảm giác bạn ức chế khi thấy đồng nghiệp không có những kỹ năng mình có mà lại giữ chức vụ hơn mình. Bạn đã quy lý do đó cho tuổi tác?
Thứ ba, tôi nghĩ bạn có vẻ nóng vội khi dùng từ đố kỵ. Khi sống và làm việc trong một tổ chức, nếu người khác xét nét hay có thái độ tiêu cực đối với bạn, việc đầu tiên là bạn phải xem xét lại chính mình. Tiên trách kỷ hậu trách nhân mà.
Thứ tư, bạn bị stress nhưng tôi nghĩ rằng ai đi làm cũng bị ức chế, không chỉ riêng mình bạn. Chuyện này vốn là cơm bữa của tất cả xã hội, không riêng gì bạn nên chi tiết này tôi nghĩ bạn đưa ra là không cần thiết.
Thứ năm, bạn dùng từ trả đũa cho những việc "bực mình" ở công ty. Tôi thấy có thể bạn đã dành quá nhiều thời gian cho việc học mà nhiều khi bỏ quên kỹ năng sống, từ đó dẫn đến việc chấp nhặt.
Thứ sáu, bạn tin người đàn ông đã có vợ, xin lỗi bạn, bạn thật ngây ngô.
Nêu trên là những nhận định của tôi, dưới đây tôi xin phép được chia sẻ:
Đối với việc bất mãn khi năng lực của bạn hơn người mà bị xếp dưới người. Bạn có viết rằng mình năng nổ, có kiến thức và giỏi soft skills. Nhưng đó không phải là tất cả đâu bạn ạ. Chị trưởng phòng của bạn "lên lão làng" không chỉ bởi chị ấy sống lâu. Đa phần những người lên cao sống lâu trong một công ty đều không chỉ quen việc mà còn nắm giữ những mối quan hệ quan trọng liên quan đến công ty.
Có thể bạn phải năng động tháo vát đi làm những hợp đồng hay kiếm hợp đồng, nhưng với chị ấy thì có thể chỉ bằng một cú phone từ nhà và hợp đồng được ký kết. Giỏi là phải biết tạo và giữ mối quan hệ để có hợp đồng dài, gọi một cái là có ngay chứ đâu nhất thiết phải năng nổ bạn hiểu không? Về sau, bạn nên chín chắn hơn khi đánh giá, nhất là đánh giá về đồng nghiệp, nên tôn trọng họ và những gì họ đạt được chứ không nên xoáy sâu vào những khiếm khuyết của họ.
Chúng ta ai cũng từng là sinh viên mới ra trường. Dù đây chỉ là thông tin một phía từ bạn nhưng tôi đánh giá bạn cũng bị "ma cũ" bắt nạt. Tuy nhiên, đó là một quy luật bất thành văn của xã hội. Đã đành những người mới tốt nghiệp không lâu vẫn còn mang theo dư âm của tư tưởng ganh đua sinh viên.
Bạn có quyền khẳng định mình, nhưng bạn không nên cố vượt mặt những người cũ vì dù bạn có giỏi nhưng bạn đang ở trong một tập thể và trong một tập thể, bạn phải biết kiềm chế mình. Bạn cũng đừng quá lời khi viết về sếp của bạn vì chúng ta đang ở trong một thời hiện đại, "xúc phạm" là rất hiếm bởi nếu chị ấy xúc phạm bạn, với tính cách và năng lực của bạn như đã bộc lộ trong bài viết, tôi không nghĩ bạn đã trụ lại chỗ làm. Bạn nên học cách xả stress.
Như tôi đã nhận định ở trên, bạn nên xem lại cách sống và cư xử xem có chỗ nào chưa thỏa đáng. Có học, có kiến thức không có nghĩa là bạn không bao giờ sai. Cứ theo lời văn mà nói, tôi nghĩ bạn nên hạn chế những niềm tự mãn của chính mình nơi công sở, nó không có lợi đâu. Thêm vào đó, đừng nghĩ những gì bạn làm được là lớn lao vì một công ty là do một tổ chức vận hành chứ không chỉ mình bạn.
Thêm nữa, tôi nghĩ chị trưởng phòng của bạn cũng đã rất nể bạn nên mới không mạnh tay với bạn. Đã là sếp, muốn gây khó khăn hoặc gài bẫy nhân viên là điều đơn giản. Có thể bạn không phô ra trực tiếp nhưng bạn đã gián tiếp làm người khác "gai mắt".
Chị ấy là người có chồng con, đời ai cũng có bát cơm của mình. Bạn đã bất mãn với chức vụ tức là bạn đã nhằm hất bát cơm của chị ấy, bạn thử đặt địa vị của bạn vào chị ấy thì bạn sẽ nghĩ thế nào?
Tuy không nêu ra trong bài viết nhưng tôi thiết nghĩ, dù bạn có khó chịu thì đừng tâm sự với các đồng nghiệp khác. Vệ tinh cả đấy bạn ạ. Nếu bạn không biết giữ miệng thì bạn sẽ tự hại mình thôi. Chính bạn nhiều khi đã đánh cỏ động rắn mà chính mình không hay.
Về việc bạn yêu chồng chị ấy... Tôi nghĩ bạn có rất nhiều tấm gương để đọc trên báo rồi, tôi nghĩ với trình độ học vấn của bạn, bạn sẽ hiểu vì sao. Nếu bạn thay thế tất cả những suy nghĩ tốt về chồng chị ấy bằng những nghi ngờ, sớm muốn gì bạn cũng sẽ dứt được, bạn cũng nên tìm sự động viên của bạn bè, sẽ rất có ích. Nếu bạn cố níu kéo lấy một mối tình ảo, bạn sẽ không chỉ lĩnh hậu quả từ người bị hại mà còn từ xã hội nữa mà chính bạn cũng sẽ “hỏng đời” vì sự bồng bột của mình.
Hy vọng bạn sẽ sớm nghiệm ra những kiến thức bổ ích của trường đời trước khi phải trả giá. Bạn nên nhớ tiên trách kỷ hậu trách nhân và bạn đang sống, làm việc trong một tập thể. Chúc bạn sống tốt.