Gần chạm mốc 10 năm lần thứ nhất như người ta vẫn thường kỷ niệm, vậy mà với tình hình hiện tại không biết chúng tôi có vượt qua được mốc này không? Có một câu nói: "Con người sẽ thay đổi theo thời gian, chỉ là người đó không nhận ra mình đang thay đổi mà thôi". Chồng tôi cũng vậy, ở bên anh bao nhiêu năm qua tôi cảm nhận được anh đang thay đổi. Thái độ, hành động, lời nói, cử chỉ..., mọi thứ gần đây đang chứng minh cho tôi thấy điều đó. Tôi không biết anh không nhận ra hay cố tình không thừa nhận nhưng anh luôn lảng tránh tôi một 𝓀cách rõ rệt.
Anh hay nói: "Lo kiếm tiền nuôi con đi, quan tâm xét nét chi mấy chuyện nhỏ nhặt, suốt ngày lèm bèm bên tai, riết rồi quá đáng. Làm sao thì làm, tin hay không tùy, ở được thì ở". Còn nhiều câu anh nói nữa, mỗi câu nói ra đều làm tổn thương đến người phụ nữ gọi là vợ của mình. Tôi không biết chồng nói trong lúc giận vợ, lúc cãi nhau, hay꧒ là﷽ nói bằng cảm giác của anh? Anh về tới nhà, thấy tôi thì câu đầu tiên lại nói: "Đi làm về mệt, không hỏi thăm thì thôi còn kiếm chuyện này nọ"; tối bước lên giường ngủ thì anh nói mệt mỏi quá, đi ngủ; cứ như là nói để tôi đừng đụng tới anh, đừng nói gì tới anh. Tôi cảm giác giống như anh rất ghét tôi, nhìn thấy tôi rất chướng mắt, muốn tôi đừng nói đừng hỏi bất cứ cái gì, đừng kêu đừng đụng vào anh, hãy để anh yên.
Rất nhiều lần tôi hỏi anh bị sao, có vấn đề gì, muốn cái gì, anh đều gạt ngan💎g🌸 và nói mệt, không có gì hết. Thậm chí tôi nhỏ nhẹ, cãi vã anh cũng cứ dửng dưng như vậy. Anh không cần nói chuyện, không cần chia sẻ, không cần hiểu, không cần giải quyết... với tôi. Có thể anh là đàn ông, lo việc lớn lao, kiếm tiền, làm ăn nhưng không phải vì vậy mà bỏ mặc cuộc hôn nhân của chúng tôi chứ.
Anh đi đá ba♍nh với bạn bè hàng tuần, lúc nào cũng về thật trễ, tôi hỏi thì nói là đá♎ xong ngồi nghỉ mệt, đi ăn với đội. Nhiều lần tôi nhắn tin cho anh là sẽ đợi về ăn cơm, vậy mà anh vẫn đi như thế. Anh về khuya, tôi hỏi thì anh bảo không nhận được tin nhắn, không có thấy tin nhắn (trong khi tin nhắn tôi thấy báo "Đã đọc"). Rồi anh quay qua tỏ thái độ nặng nhẹ với tôi.
Mỗi lần cãi nhau, tôi đều khóc, viết nhật ký, một mình lặng lẽ trong đêm. Anh nói câu duy nhất: "Suốt ngày khóc lóc, làm được gì". Phải, tôi chỉ biết khóc vì tủiᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚ𒀱ᩚᩚᩚ thân, tổn thương, bất lực; điều quan trọng nhất là tôi còn yêu thương chồng. Nhiều lần tôi muốn anh ngồi lại để có cuộc nói chuyện cứu vãn cuộc hôn nhân này, thế nhưng anh không cho tôi cơ hội, không muốn chia sẻ gì. Tôi nhắn tin cho anh rất nhiều, anh bảo tối về nói chuyện. Tối tôi nhắc thì anh nói mệt, sáng nói đi. Sáng hôm sau tôi nhắc thì anh lại bảo lúc khác. Sự im lặng dần dần đẩy xa khoảng cách của chúng ⛎tôi, tôi buồn phiền, gầy rộc đi vì suy nghĩ lung tung. Tôi tưởng tượng ra đủ chuyện trên đời rồi tự ám ảnh mình và khóc.
Vợ chồng là do yêu thương mà chọn, không ai ép buộc, với cả chúng tôi có nề♑n tảng là bạn học cấp 3 mà thành; giờ hoàn toàn không biết liệu anh còn yêu thương tôi không hay đã có ai bên ngoài? Ngày qua ngày, nếu cứ tiếp diễn tôi sẽ trầm cảm. Tôi lại không thể nói với bất cứ ai, không thể lên than vãn trên mạng xã hội, không thể nói ra mà cứ suy nghĩ mãi. Nhiều lúc tôi chỉ mong có thể ꦿngồi với một người thật lạ, không biết mình là ai để nghe tôi nói hết cho nhẹ bớt lòng mình.
Hòa
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc