Là độc giả thường xuyên của mục Tâm sự, tôi đã nhận ra từ một năm trước “cô em dâu” đang được các bạn quan tâm là người bạn tôi khá thân. Hình như đây cũng là đề tài được chia sẻ nhiều nhất trước giờ. Tôi thật mong đây sẽ là bài cuối cùng để sau này không ai tò mò về bạn, cũng đừng đem bạn ra bàn tán nữa. Tôi vẫn biết nếu ai có dịp nói chuyện qua với bạn sẽ ấn tượng sâu sắc, bạn là người có thần thái nổi trội giữa đám đông, nhưng nổi tiếng đến mức có cả chục bài viết về mình trên một trang báo hàng triệu người đọc, trong hoàn cảnh này thì chắc không ai muốn.
Chúng tôi ở gần nhà nhau khi còn nhỏ. Gia đình bạn lúc khó khăn đã chuyển nhà từ quận 3 về sống trong khu lao động quận 8. Kỷ niệm của chúng tôi là những lúc trèo cửa sổ trốn nhà đi xem lên đồng khi đã nửa đêm, những lúc trốn mẹ đi đánh banh đũa. Bố bạn là giáo sư học từ Pháp về. Mẹ bạn đẹp theo kiểu cốt cách con quan ngày xưa. Không biết vì kính thầy hay vì mê cô con gái của thầy mà nhiều anh học sinh năng tới lui nhà bạn. Cứ mùa hè tới, bạn lại được các anh học trò của bố tặng bao nhiêu dế đá (vì bạn thích chơi dế), để rồi có hôm 10 giờ đêm còn chạy đến cầu cứu tôi “nhiều dế quá gáy điếc tai”.
Những bài viết về bạn khá chính xác nhưng ít ai biết bạn là người hài hước, liều mạng nhưng chu đáo. Tình yêu của bạn đến bằng sự đồng điệu này, bạn thích sưu tầm chuyện cười và chồng cũ sẽ gửi cho vợ những mẫu chuyện vui như thế mỗi ngày mới. Bạn giỏi Toán nhưng ít ai biết sở trường lại là văn chương, từng dự thi học sinh giỏi văn cấp thành phố, vì thế tôi không ngạc nhiên khi cuối cùng bạn vẫn theo ngành luật. Tôi cùng bạn lớn lên, nhìn thấy sự tinh nghịch khi còn nhỏ và bây giờ là một phụ nữ quyền lực. Bao nhiêu năm đã qua đi nhưng có một điều bất biến trong bạn đó là tấm chân tình. Ở bạn hội đủ mọi tinh hoa nên trụ được ở vị trí hôm nay, nhưng điều tôi trân quý nhất là sự tử tế, cực kỳ tử tế.
Lớp chúng tôi có cậu bạn nhà rất nghèo, theo mẹ làm nghề lượm rác, mỗi lần vào lớp mùi hôi còn ám vào người khiến ai cũng tránh xa, còn bạn thì không, đã thế còn dành cả thời gian để kèm học. Dù sau này cậu ấy cũng bỏ học nhưng giờ đã là đại gia ngành sắt thép. Chắc có chút ảnh hưởng tích cực từ bạn nên cậu ấy làm từ thiện cho trẻ em nghèo rất nhiều và mỗi lần gặp tôi lại hỏi thăm cô lớp trưởng ngày nào đã giúp mình qua được lớp 9. Tôi đến nước Mỹ muộn, được bạn nâng đỡ những ngày đầu bỡ ngỡ. Giờ tôi chỉ là một trong số hàng ngàn nhân viên của bạn, tôi muốn giữ khoảng cách nhưng bạn luôn là người chủ động mời vợ chồng tôi đi ăn trưa khi có dịp. Sinh nhật tôi, chồng còn chưa kịp nhớ, bạn đã gọi điện chúc mừng. Bạn tôi là người như thế đó, không chê bạn khó, không khinh kẻ nghèo. Vì những bài viết này liên quan đến hai con của bạn nên tôi cần phải cho bạn biết. Tôi tin bạn đã đọc qua.
Trái với tôi tưởng bạn sẽ được an ủi phần nào nhưng bạn bảo “Chỉ trích nhà anh ấy gay gắt quá làm tâm trạng mình thấy nặng nề nên không dám đọc hết”. Tôi đã đọc tất cả những bài viết về bạn, cả những lời bình luận, nhận thấy một số đọc giả đã hiểu sai. Bạn không hận chồng cũ, không muốn gặp vì đã nói hết những gì cần nói, làm hết những gì cần làm, gặp lại chỉ là sự níu kéo và xô ngã đời nhau. Tính bạn từ nhỏ đã thế, khi tôi ghét một người và hay kể, bạn nói ngay “Không thay đổi được thì chấp nhận, không chấp nhận được thì đừng chơi nữa, cằn nhằn mãi thế xấu tính ra”. Hơn nữa bạn đã nhiều lần khẳng định chưa bao giờ hối hận về những quyết định của mình, từ yêu đến cưới, rồi hy sinh và cuối cùng chia tay, mỗi quyết định đưa ra bạn thấy đúng với hoàn cảnh đó, thời điểm đó. Vợ chồng là bạn đời, nâng đỡ nhau khi cần là đạo nghĩa, cả việc chăm sóc gia đình chồng cũ cũng vậy, mọi việc đều tự nguyện nên không đòi hỏi phải trả ơn.
Tôi từng rất ghét nhà chồng bạn nhưng bạn nói: “Không ai hoàn toàn đúng hay hoàn toàn sai. Có điều, có những sai lầm có thể làm lại, có những thứ sai một ly đi một dặm. Do không phải ai cũng biết xử lý tình huống để rồi cứ luẩn quẩn chứ không hẳn họ xấu”. Người trong cuộc đã nói thế thì xin đừng ai phê phán thêm gia đình họ nữa. Tôi tin một người như bạn sẽ không nhìn sai. Bạn không phải cao thượng để nghe ai đó năn nỉ vài câu thì “nhường” chồng, mà đơn giản như độc giả nào đã nói “Không còn cảm xúc với thứ mình thấy ghê. Cái mình đã không cần, ai muốn lấy thì cứ đến". Cũng không phải bạn chạy trốn, chịu đau khổ một mình đem con đi nơi khác sống, mà đơn giản bạn vẫn luôn muốn cho con được nhìn xa trông rộng. Sau chuyến công tác này, bạn còn dự định đến những miền đất khác. Bạn không cô độc.
Bạn sang nước ngoài công tác theo chế độ đãi ngộ, chỗ ăn ở, học hành của con đều đã được trợ lý thu xếp. Mỗi khi đi xa, ông bà ngoại cũng theo sang phụ săn sóc cháu, anh chị cũng thay nhau bay sang thăm em, hàng ngày vẫn có người giúp việc. Bạn là em út trong nhà và út cả hai họ nội ngoại, có rất nhiều anh chị họ thân thiết. Họ đều là những người sống ở nước ngoài từ rất lâu, không can thiệp vào cuộc sống riêng nhưng luôn đứng sau hỗ trợ và tin tưởng. Nói bạn kiên cường đến mức không biết đau là không đúng vì trong lúc bạn chơi vơi từng bộc bạch: “Chỉ muốn ngủ một giấc thật dài vì mỗi khi tỉnh dậy lại cảm giác như mình đang rơi tự do”. Mọi người hãy tưởng tượng mình chơi trò cảm giác mạnh và rơi tự do một phút sẽ kinh khủng thế nào, lúc đó sẽ hiểu được nỗi đau của bạn. Nhưng ngay cả trong lúc chán nản, bạn vẫn rất tếu: “Rơi mãi cũng phải chạm đất, nhưng chắc mình không rớt vô xi măng đâu mà vô một cành cây nào đó, cùng lắm là trầy trụa, ê ẩm một thời gian rồi thôi”. Tôi tin với một người làm việc 10-12 tiếng mỗi ngày và với trọng trách trên vai, sau khi cho con học bài rồi cho ngủ, lại tiếp tục với những việc công ty thì không có nhiều thời gian để đau mãi.
Tuy bài viết của người xưng là “chị chồng” hình như có sự giúp sức của ai đó và mang ý nghĩa dò xét nhiều hơn, tôi vẫn muốn thay bạn nhắn với chị: “Em dâu cũ đã nói với chị nhiều lần rồi mà, chỉ cần không xáo trộn nếp sinh hoạt hàng ngày của cháu, nhà chị có thể thăm cháu. Chỉ cần nhà chị phải báo trước với mẹ cháu để thu xếp vì cháu còn nhiều hoạt động ngoại khóa. Nếu ai đó có ý định chia cắt hay giành giật thì đang phạm phải một sai lầm lớn thứ hai. Như một độc giả đã viết, bản năng người mẹ luôn bảo vệ con mình, nếu ai bước qua giới hạn cuối cùng này sẽ không có bất cứ sự nhượng bộ nào nữa. Gia đình nhà chị nếu có thương cháu thật thì hãy yên tâm, với sự dẫn dắt và chăm lo của mẹ, hai cháu sẽ trở thành những người phụ nữ xuất sắc sau này”.
Tôi cũng muốn thay bạn gửi lời cám ơn đến tất cả độc giả đã dành lời thương cảm, có độc giả còn viết bài ủng hộ. Khó tin phải không? Nhưng trong cuộc sống này còn tồn tại những bông hoa tỏa ngát hương như vậy đó. Bạn là hiện thân của sự thánh thiện, là đuốc soi cho tôi mỗi lúc cái xấu rình rập, tất cả cũng nhờ nền tảng gia đình mà ra. Trong ký ức non nớt của tôi mỗi lần sang nhà bạn chơi, bà nội bạn hay kể chuyện xa xưa. không thấy khoe mình từng là bà này bà nọ nhưng rất tự hào gia đình bạn từng cứu sống rất nhiều người trong cơn hoạn nạn. Lúc còn nhỏ tôi không hiểu gì nhưng lớn lên tìm hiểu thì biết. Ngày bà nội mất, người đến viếng đông vô kể mà chính bạn cũng không biết họ là ai, nghe kể toàn những người đã chịu ơn bà nội. Bạn muốn giáo dục con mình như những gì mình đã được đi qua, “Yêu thương nhiều hơn, than vãn ít đi, đứa nhỏ lớn lên trong môi trường đó sẽ tự tin hơn”, đó là niềm tin của bạn. Xin đừng bận tâm và ám ảnh với câu chuyện này nữa, nó chỉ là một phần trong cuộc sống. Hãy quên đi và chăm chút yêu thương gia đình của riêng mình. Xin mọi chuyện 🔯hãy kết thúc ở đây. Một người bạn.
Xem thêm loạt bài về nhân vật trong bài:
-
Chị em đừng nghĩ 'Vợ có công chồng chẳng phụ'
Vợ chủ quan khiến chồng rơi vào tay cô khác
Tôi mất phương hướng vì tình cảm lạ với sếp nữ
Sếp nữ đã từ chối tình cảm và cho tôi nghỉ việc
Tôi là người thứ ba xen v🌊ào gia đình 'sếp nữ' thành🐟 đạt - Nhà tôi sợ cô em dâu cũ thàn🦋h đạt sẽ chia cắt c🍸ác con với nhà nội
Ngọc