Cuộ♕c đời đẹp nhất tuổi thơ, tuổi thơ vui nhất những lúc Tết về. Tết đến được quây quần bên gia đình, được diện đồ mới, được nhậꦍn lỳ xì, được đi chơi thoải mái với chúng bạn... Có một cái Tết tuổi thơ của nó khác với những cái Tết khác, tưởng chừng là buồn bã, nhưng đó lại là cái Tết vui nhất, ý nghĩa nhất trong cuộc đời nó. Đó là cái Tết năm nó mắc bệnh nằm một chỗ.
Năm đó, trước Tết tầm một tháng, con bé bị bệnh. Bố mẹ kể lại, nó mắc bệnh lạ, hồi đó ở làng chưa ai mắc. Bố với chiếc xe đạp cà tàng chờ nó lên trạm xá xã, rồi bệnh viện huyện, rồi bệnh viện tỉnh. Nằm viện được một tuần, bố xin điều trị ngoại trú để đỡ tiền viện phí. Và cứ thế gần một tháng cho tới 29 Tết, hàng ngày bố vẫ𒆙n chở nó đi về. Nhà cách bệnh viện🍌 tỉnh hơn 20km. Mỗi ngày người đàn ông gầy còm là bố nó đạp xe đạp 40km.
Nó còn nhớ những ngày cận Tết, bố chở nó đi qua những con đường lớn thành phố. Một không khí lộng lẫy sắc xuân, xa hoa và khác lạ với quê nhà nó. Nó nghe các cô y tá tiêm cho nó bảo đi chợ Tết, thế là hôm đó nó nhất định đ💝òi bố đi chợ Tết thành phố. Bố chở nó vào khu chợ lớn, ôi cơ man là thứ, thứ gì cũng đẹp thứ gì cũng lạ, nào đào, nào mai nào quần nào áo... quê nó làm gì co cái chợ lớn như vậy. Dù đã mệt nhèo nó vẫn đòi bố cõng đi cho bằng hết mới chịu về. Nhưng có lẽ hình ảnh đọng lại trong nó là giữa không khí sa hoa lộng lẫy ngày Tết thành phố, người bố gầy còm, đen đủi lầm lũi chở con đi qua bao đào hoa, bao câu chúc tết bao ánh đèn mà không biết mỏi mệt.
Mấy ngày Tết bác sĩ bảo có thể lấy thuốc về nhà tiêm, qua Tết xuống khám lại. Thế là bố không phải chở nó đi nữa. Nó lại nhớ chợ tết quê, muốn cùng mẹ ra chợ mua mấy con tò he, mua áo mới. Nó nghĩ tới cảnh Tết này tụi bạn đi chơi rôm rả còn nó nắm ở nhà, đến nỗi áo mới cũng không có mặc, rồi mọi người đến chúc Tết không thấy nó ra chào lỡ quên lì xì cho nó thì sao? Nó buồn xo. Hum qua nó nghe chị cả bảo "Bố mẹ bảo năm nay không đứa nào có áo mới, mà thịt lợn cũng mua ít hơn, cái gì c𒆙ũng ít hơn nhé vì không có tiền, tiền chữa bệnh hết cho mày rồi".
Tết này nó thấy nhà nó không nhộn nhịp như mọi năm, nó nghĩ đến lời chị nói, nó nghĩ tại nó mà n𝕴hà nó tết không vui, nó càng buồn.
Tối giao thừa nó nằm thiếp đi trong những suy nghĩ mông lung đó, thì nghe thấy tiếng bố gọi. Bố lấy ra trong nồi bánh chưng chiếc bánh nhỏ xinh xinh, bố bảo "chỉ mình con có thôi đó, bánh này là bánh may mắn con ăn hết thế nào cũng hết bệnh". Nó mừng run người và nghĩ đời nào nó dám ăn cái bánh xinh thế kia, nó phải để mai một khỏe đi kheo với bạn bè. Mẹ cũng cười tủm tỉm đưa cho nó mấy con tò h🅰e tôn nghộ không ngộ nghĩnh, rồi mẹ chìa cho nó chiếc áo hoa màu tím mới.
Mẹ cũng bảo "chỉ mình con có thôi, chị và em khôngﷺ có đâu". Nó sưng sướng như muốn hét lên. Nó hãnh diện lắm, nó được yêu thương nhất nhà. Phen này chị và thằng tèo mà biết tha hồ mà ghen tỵ. Nó đâu biết mấy con tò he là quà của thằng tèo, còn cái áo mới chị cả nó cứ này nỉ mẹ mua cho nó để nó mau khỏi bệnh. Nó vui như chưa từng có niềm ♏vui nào lớn hơn.
Mấy ngày Tết ở quê người ta kiêng dùng thuốc, người ta đập hết các nồi nấu thuốc bắt nếu có, bởi sợ nêu đầu năm dùng thuốc thì cả năm sẽ bệnh tật. Nhưng bố mẹ nó không tin, bố mẹ nó vẫn gọi cô y tá ở trạm xá đến tiêm cho nó. Mùng một Tết, cô vẫn đến, cô tiêm nhẹ nhàng hơn, tiêm xong cô rút ra trong tùi một bao lì xì đỏ đỏ, mừng tuổi nó. Trời vậy là có người mừng tuổi nó. Nó mừng phát khóc. Những ngày tiếp theo, anh em bà con gần xa đến chúc Tết nhà nó đông hơn mọi năm, ai cũng vào với nó, họ nói năng nhẹ nhàng với nó, họ động viên nó, họ còn lì xì cho nó. Không ai quên lì xì 🅺cho nó cả, thậm chí nó được lì xì nhiều nhất s𓆏o với các Tết trước đó.
Mùng hai Tết nó nghe tiếng mấy đứa bạn í éo ngoài cửa, nó nghĩ thầm "tụi này đi chơi quên mất mình rồi". Nhưng nó lại có thêm một sự ngạc nhiên, cô giáo và mấy đứa bạn cùng lớp đến thăm nó. Mấy đứa cứ túi tít kể c🎶🅰huyện rôm rả cả nhà. Nó chả thấy mình mệt gì nữa. Nó cũng chả thấy mình phải năm một chỗ nữa. Nó cảm tưởng như mình đang đi chơi, đang hồ hời vui đùa. Những ngày tết như mơ đang đến với nó.
Sau Tết không lâu nó khỏi bệnh. Sau này trong ký ức của nó năm đó không phải là bệnh tật đau ốm, mà là một cái Tết thật ý nghĩa, một cái Tết chân 💜chất tình yêu thương. Tình yêu của gia đình, của bạn bè, của những người dân quê chân chất. Nó nhận ra rằng tình yêu thương nồng ấm những ngày Tết là liều thuốc thầnღ tiên giúp nó chiến đấu dũng cảm với bệnh tật.
Từ ngày 15/1 đến hết 1/3, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi "Tết và tuổi thơ" để chia sẻ những cảm xúc, kỷ niệm ngày Tết bé thơ đầm ấm bên gia đình. Độc giả bấm vào đây để tham gia. |
Phan Thị Tâm