Ngoại xa nhớ của con,
Hôm nọ chat với bên nhà, ngoại nhờ má ba hỏi dùm Tết này con có về thăm ngoại được không? Má ba còn nói thêm, ngoại năm nay yếu lắm, chỉ đi lại được chậm trong nhà vì chân ngoại tự dưng ríu lại, không bước được nữa. Ngoại biết không, câu hỏi của ngoại làm con bối rối lúc đó và nghĩ ngợi mãi đến hôm nay. Nên con viết thư này cho ngoại, hy vọng khi xong lá thư, con sẽ nguôi ngoai nỗi nhớ và hy vọng ngoại hiểu phần nào nỗi lòng đứa ch꧑áu lớn nhất của mình, như ngoại đã từng hiểu ngóc ngách tâm hồn non trẻ của con trong những tháng năm bồng bế, chăm bẳm khi con còn bé.
Ngoại biết không, càng lớn tuổi con càng cảm thấy mình bị nỗi ám ảnh về không gian và thời gian chiếm đoạt hoàn toàn tâm trí. Đầu óc l🌠úc nào cũng miên man nghĩ, giờ này ở bên kia của địa cầu là mấy giờ, ngoại, ba mẹ, mọi người trong nhà đang làm gì? Ngoại có đang ăn món gì ngon miệng? Có làm điều gì để vui?
Ở đây bây giờ đang là mùa đông, tuyết đang rơi trắng trời. Những ngày này, mỗi sáng cào tuyết khỏi kính x🐠e trước khi đi làm, con nhớ quê mình da diết. Nhớ không khí Tết bắt đầu chộn rộn từ những ngày giữa tháng chạp. Cậu út chắc đang bận rộn chùi lư, dọn dẹp bàn thờ. Má ba chắc đang bận làm đồ chua, củ kiệu, dưa món. Ba con๊ chắc đang bận phụ ngoại đang tìm củi, tìm lá chuối gói bánh tét, mẹ chắc đang bận tìm nếp ngon, đậu xanh, mớ thịt ngon làm nhưn bánh.
Ngoại từ trước khi đưa ông Táo chắc đã hối sắp nhỏ nhặt lá mai, rồi mỗi sáng ra sân thăm chừng mấy gốc mai già, thăm chừng luôn🅘 mấy cây mãng cầu ta, dừa, đu đủ, xoài xanh. Cận Tết, ngoại sẽ nhờ mấy đứa em trèo lên cây, hái mấy trái đẹp nhất mà ngoại đã "dưỡng" từ hồi trong năm cho đủ mâm trái cây "Cầu, dừa đủ xài" truyền thống. Hơn hết mọi điều, con muốn viết trong thư này những kỷ niệm Tết con có với ngoại.
Con nhớ một Tết khi con còn nhỏ xíu, chiều ba mười Tết hai bà cháu mình băng ruộng đi gỡ cá trong vó. Trên đường đi nhìn thấy mấy quả trứng vịt bị đẻ rớt giữa đồng khô nẻ, con mừng quá hối hả chạy tới nhặt lên, cho vào túi. Ngoại không nói gì, lẳng lặng dắt con quay về nhà, san nồi thịt kho măng thơm phức của nhà mình ra cái niêu nhỏ rồi đem t🐷heo. Khi sang đến nhà ông tư, chúc Tết xong, ngoại vui vẻ đưa cho bà tư niêu thịt đầy ắp, rồi nói "Cháu gái tui lượm mấy cái hột vịt đẻ rớt ngoài ruộng nhưng Tết nhứt ai mà đem hột vịt tới nhà, nên tui xin đổi nồi thịt này lấy mấy cái hột vit nghe chị tư, chị ăn thử thịt kho măng tui mới làm tối qua💦 nghen".
Lúc đó, con như nhìn thấy gương mặt bà tư sáng bừng lên, trong căn chòi canh vịt tềnh toàng không có chút hương vị Tết, và con đã cảm thấy hết sức nhẹ nhàng vì không bị ngoại rầy ngày T▨ết. Ngoại không biết ngoại đã dạy con hết sức nhẹ 🤡nhàng cách cho quà mà không làm người khác bối rối.
Một năm khác con lớn hơn một chút, cũng vào những ngày sắp Tết, ngoại rủ cả nhà đi chùa, không phải là ngôi chùa khang trang trong thị trấn mà gia đình mình thường hay lui tới. Chùa vừa nhỏ như cái am, vừa xa tít mù tắp, cả nhà mình đèo nhau đạp xe gần nửa ngày mới tới. Khi con bước vô không gian tĩnh mịch, nhỏ bé và u mặc, con hiểu tại sao ngoại ủng hộ ngồi chùa này. Vì chùa nghèo. Nghèo đến độ chỉ có ba tượng Phật nhỏ xíu ở chánh điện, nghèo đến độ không có chiếu trải trên đất cho khách viếng chùa quỳ lạy. Nghèo đến độ con nhìn thấy những ánh nắng xuyên thủng những lỗ nhỏ trên mái tôn thành trải những vệt dài trên nền♍ đất. Sau này con biết con học được lòng trắc ẩn cho những kẻ underdogs từ ngoại, dù ngoại, với mức lương của cô 🀅giáo trường huyện, đâu có giàu có gì hơn người khác.
Một năm khác, lúc con vừa qua tuổi dậy thì, con mê tít anh chàng cháu nội của bà năm trên thành phố. Biết anh chàng sẽ về quê ăn Tết, con chạy vạy mấy ngày năn nỉ mượn hộp đồ trang điểm của chị Ngà hàng xóm, và van vỉ mẹ sắm cho bộ đồ jean mới, mong làm mình bớt vẻ quê mùa trong mắt anh. Ngoại biết, ngoại kêu con ra hàng hiên chiều 30 Tết, ngoại hỏi con tại sao vội vàng tô son điểm phấn ở tuổi này. Ngoại nói, trong bất cứ hoàn cảnh nào, mình cũng chỉ nên là mình. Làm cho người khác thích mình vì con người mình mới quý, chứ không nên c꧃hỉ chăm chăm những thứ bề nổi bên ngoài. Con không bao giờ quên được lúc ấy mình đã cảm thấy xâu hổ thế nào trước ngoại, chỉ ước gì mặt đất nứt ra để con được chui xuống. Đột nhiên giây phút đó con ghét ngoại, ghét vô cùng vô tận. Ngoại biết tại sao không? Vì con biết ngoại nói đúng.
Ngoại ơi, như ngoại hay nói Tết là dịp mình "ôn cố tri tân". Con muốn kể cho ngoại nghe những kỷ niệm con có với ngoại, để nói với ngoại rằng, ngoại đừng lo, ở một nơi rất xa, cháu của ngoại vẫn luôn nhớ những bài học nhỏ ngoại dạy và 𓂃áp dụng chúng trong đời. Dù có vất vả với🦩 cuộc sống đời thường, con vẫn cảm thấy hạnh phúc và nhẹ nhàng chăm sóc gia đình bé nhỏ của mình. Con chắc chắn khi ngoại biết, cháu gái của mình đang chắc chiu những bài học từ mình, để dạy con cái nó thành người "đàng hoàng" như ngoại từng nói, mắt ngoại sẽ cười lấp lánh, miệng ngoại sẽ móm mém "Cháu ngoại tui giỏi quá".
Tết năm nay con không về thăm ngoại, nhưng vẫn luôn nhớ đến ngườ🌜i. Con mong ngoại luôn được bình an, khỏe mạnh. Con cảm ơn ngoại vì mọi điều. Con mong ngoại biết, ngoại là người thầy đầu đời 💟và cũng là người thầy tuyệt vời nhất của con.
Cháu gái phương xa của ngoại.
Từ ngày 15/1 đến hết 1/3, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi "Tết và tuổi thơ" để chia sẻ những cảm xúc, kỷ niệm ngày Tết bé thơ đầm ấm bên gia đình. Độc giả bấm vào đây để tham gia. |
An Lâm