Một mùa xuân nữa lại về, tôi lại thêm tuổi mới, trưởng thành và chững chạc hơn rất nhiều, chặng đường tôi đã từng đi qua có người luôn nắm chặt tay tôi, người luôn bên cạnh tôi mỗi khi ốm đau, người lo toan cho tôi tất thảy mọi việc. Mẹ tôi, ൩người luôn có vị trí đặc biệt trong trái tim tôi. Tết đến xuân về, tôi lại nghĩ về mẹ, nghĩ về những cái tết đã qua đời tôi.
Mẹ là trụ cột gia đình, đôi vai mẹ thêm nặng khi bố tôi rời xa mẹ và bốn chị em chúng tôi vì căn bệnh tim đến đột ngột. Năm ấy, chị cả tôi học lớp 6, tôi thì mới 5 tuổi. Mà bây giờ, tôi đã là cô sinh viên chuẩn bị ꦅra trường. 18 năm trời, quãng thời gian dài dằng dặc mẹ và bốn chị em tôi đã cùngও nhau bước qua lắm gian truân và vất vả. 18 cái Tết đi qua là bấy nhiêu mùa xuân tôi cảm nhận tình mẹ dành cho chúng tôi lớn lao đến nhường nào.
Tuổi thơ chị tô🐻i thiếu thốn đủ bề, mẹ một nắng hai sương tảo tần cùng ruộng đất nuôi chị em tôi ăn học. Làng quê thuần nông nên ngoài làm ruộng ra, mẹ chẳng kinh doanh hay buôn bán thêm được cái gì nữa cả. Mẹ cứ quanh năm vất vả bên mấy sào ruộng và đất cấy trồng kiếm tiền nuôi con.
Năm lên 7, như bao đứa trẻ khác, tôi cũng mong chờ Tết đến để được đi chơi, để được có quần áo đẹp, để được ăn những món ăn ngon. Tâm hồn trẻ thơ đâu hiểu rằng mẹ lo nghĩ nhiều cho cái Tết của con không thiếuℱ thốn gì, có thể bằng bạn bằng bè. Tôi hồn nhiên vòi vĩnh mẹ mua quần áo mới, tôi đòi mẹ mua dép đẹp. Mẹ đồng ý bằng nụ cười gượng gạo rồi xoa nhẹ lên đầu tôi.
Gần giáp Tết, tôi vẫn chưa thấy dấu hiệu nào là mình có quần áo mới, tôi cứ tru tréo khóc lên khóc xuống đòi mẹ cho bằng được. 29 Tết, mẹ đi chợ huyện về, mang ra cho tôi một bộ quần áo mới, tay mẹ mân mê tấm áo hoa mềm mại, rồi mặc lên cho tôi. Mẹ nói "3 chị cố gắng năm sau mẹ mua cho, năm nay em út có quần áo đẹp thôi nha". Ba chị tôi mắt dán chặt lên bộ quần áo mới của tôi nhìn một cách "th💎èm thuồng" và luôn ao ước có được nó. Tôi sung sướng, nở nụ cười rạng rỡ, đâu biết rằng mắt mẹ nhòe nước.
Vậy là Tết ấy cả gia đình tôi, mỗi tôi có quần áo đẹp đi chơi Tết, còn mẹ và các chị vẫn mặc những bộ năm xưa. Tôi ríu ra, ríu rít đi chơi Tết cùng b🎃ạn bè mà chẳng biết gì cả. Tết qua đi trong niềm vui trẻ thơ. Riêng mẹ và chị cả thì luôn ẩn chứa nỗi buồn bên trong.
Mãi sau khi hết 3 ngày Tết truyền thống, ngày mùng 4 Tết mẹ lại phải ra đồng làm ruộng. Bí mật ấy mới được hé lộ. Chị em tôi đã có một cái Tết vui vẻ, ngập tràn tình thương của mẹ, song đâu biết rằng mẹ đã hy sinh thứ quý giá nhất. Ngày xưa, bố yêu mẹ và cưới mẹ vì mái tóc đen dài, mượt mà ấy, mái tóc làm bao chàng trai say mê. Ngày bố ra đi, tóc mẹ vẫn dài như thế, vậy mà, chỉ vì ước muốn ích kỷ của tôi, chỉ vì để con gái có cái Tết bằng bạn bằng bè, để chị em tôi có cái Tết với bánh kẹo và thịt thà mà mẹ đã hy sinh cắt đi mái tóc để bán. Mái tóc ấy, mẹ đã chăm sóc kỹ lưỡng, là kỷ niệm tình yêu giữa mẹ và bố, vậy mà vì chúng con, mẹ lại cắ𒊎t nó đi.
Tình cờ hôm ấy, mẹ tôi đi làm về nên phải gội đầu, chính vì thế mà chị em tôi mới biết được sự thật. Tôi và ba chị đều trố mắt nhìn mái tóc ngắn của mẹ, mẹ thì nhìn chúng tô🌠i, mỉm cười thật tươi. Các chị đều khóc, còn tôi chả biết gì, cứ nhìn mọi người🌠 rồi cũng òa khóc theo.
Mùa xuân ấy, tôi còn quá bé để cảm nhận hết tình yêu thương bao la, và sự hy sinh cao cả của mẹ. Tôi vô tình làm đau những người mà tôi yêu thương. Bao mùa xuân đã đi q🥀ua đời tôi, cái Tết ấy mãi là bài học quý giá cho tôi, bài học về tình mẹ, bài học để tôi khôn lớn hơn trong cách suy nghĩ và không ích kỷ như xưa nữa.
Xuân lại về, tôi chỉ mong mẹ mãi mãi khỏe mạnh, vui vẻ bên chị em tôi. Xuân này, con gái m🌸ẹ sẽ mua quà tặng mẹ, dù món quà nhỏ nhưng chất chứa bao tình cảm và lòng biết ơn trong con.
Từ ngày 15/1 đến hết 1/3, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi "Tết và tuổi thơ" để chia sẻ những cảm xúc, kỷ niệm ngày Tết bé thơ đầm ấm bên gia đình. Độc giả bấm vào đây để tham gia. |
Nguyễn Thị Khuyên