Xin cám ơn những lời ủng hộ lẫn chê bai, tôi đã có quyết định cho riêng mình. Chị bác sĩ tâm lý nào nói tôi cần đi khám bệnh gấp là thiển cận, tôi hoàn toàn tỉnh táo, không bệnh gì cả sao phải đi. Có một chị độc giả vợ bác sĩ đã trả lời bài viết của tôi trên này, chị này cũng không thể là em vì em đã ly dị và hơn nữa em cũng không biết đến mục tâm sự này. Những người sang Mỹ đã lâu như em, họ không cập nhật tin tức qua báo chí Việt Nam giống những người như tôi mới sống ở Mỹ dưới 10 năm và vẫn còn gia đình ở bên đó. Hơn nữa em bận như thế, con cái nheo nhóc, thời gian đâu mà lên Facebook chít chát, nếu không tôi đã không dám đăng tâm sự của mình lên đây.
Còn độc giả nào tự nhận là biết em của tôi và cho rằng em không xinh, quần áo không hiện đại thì đã nhận nhầm người rồi. Tôi xưa nay không bị hấp dẫn bởi phụ nữ không đẹp, có ném đá tôi cũng chịu, sự thật là vậy vì tôi chịu chi và biết chiều. Tôi nhìn em gần như mỗi ngày, dám chắc trang phục của em không hề thua hai cô được mệnh danh là "ngọc nữ điện ảnh" hay "hoa hậu thần tiên" gì đó của Việt Nam, thậm chí là có phần quý phái hơn. Em của tôi đẹp đúng cốt cách và thần thái của nhân vật nữ trong hai bài viết mới đăng trong mục tâm sự gần đây “Chị em đừng nghĩ vợ có công thì chồng chẳng phụ” và “Vợ chủ quan chồng rơi vào tay cô khác”.
Tôi không biết nhiều về cuộc sống riêng của em, nhưng những diễn tả về em trong hai bài viết trên và bằng linh tính của mình tôi dám chắc đó là một người, vì không thể có quá nhiều trùng hợp như vậy. Tôi dõi theo em đã gần nửa năm nay nhưng chính nhờ hai bài viết này mà càng ngưỡng mộ em hơn, có thêm nhiều thông tin cá nhân về em và thêm can đảm để bước tới. Cũng có độc giả cho rằng em là người theo đạo Thiên Chúa, sẽ không được lấy chồng lần hai tôi cũng mặc, không vào nhà thờ cũng không sao, chỉ cần được ở bên em là đủ.
Ai cũng có mưu cầu hạnh phúc, hơn nữa gia tài quý giá nhất của một người đàn ông chính là người phụ nữ bên cạnh mình. Tôi đã tìm thấy viên ngọc quý như thế lại chưa có chủ. Tôi nghĩ kỹ rồi, chỉ có kẻ điên và hèn nhát mới bước lui. Ngày hôm kia tôi đã đặt điện hoa để giao tặng cho em, dĩ nhiên không đề tên, đến trưa tôi thấy bó hoa nằm trong sọt rác và hôm qua tiệm hoa nói họ không giao hoa được tận tay vì thư ký em từ chối nhận.
Tôi sẽ không nản chí mà ngược lại càng thêm hy vọng vì có hai khả năng: khả năng lớn nhất em không muốn ai làm phiền vì hành động ném hoa đi mà không cần biết của ai tặng, vậy càng tốt, đồ càng khó lấy tôi càng thấy thú vị. Tôi có thừa sự kiên nhẫn và hơn nữa có ưu thế là đồng hương, thường những người truyền thống như em ấy, không thích quen bạn trai ngoại quốc. Hoặc khả năng thứ hai là em không ưa chồng cũ, càng tốt hơn nữa vì tôi không cần phải sợ "tình cũ không rủ cũng tới". Đúng là tôi sẽ không có cửa nếu ở lại cho nên sẽ đổi chỗ làm, không phải là bỏ đi mà tìm cách tiếp cận khác.
Tôi đã biế𒈔t nhà thờ nơi em và hai con đi lễ cuối tuần, sẽ làm quen lại em ở nơi đó vì chắc chắn em sẽ ít cảnh giác hơn ở những nơi tôn nghiêm. Tôi không biết sẽ mất bao lâu để thành công nhưng nghĩ vì một người phụ nữ như vậy là rất đáng. Tôi sẽ trở lại thông báo tin vui của mình với bạn đọc. Xin hãy chúc tôi may mắn. Cảm ơn nhiều.
Hoàng