Ở quê, bố mẹ em bị bom Mỹ giết hại. Em sống mồ côi một mình. Tôi bị thương và được xuất ngũ. Tôi được em chăm sóc những 🌱khi vết thương tái phát. Tôi giúp em sửa sa🍌ng nhà cửa. Em lấy chồng và theo chồng vào Nam, nhưng năm nào Tết đến em cũng gửi bánh tết tặng tôi. Cho đến tận bây giờ, mỗi khi Tết đến xuân về, tôi lại nhớ em, nhớ kỷ niệm Tết tuổi thơ của hai đứa.
Tết Quý Tỵ đã đến gần, những cây bàng trên phố đã rụng lá và lộc non đã chi chít trên cành đón xuân mới. Không biết ở thành phố xa xôi ấy, em còn nhớ về những kỷ niệm bên nồi bánh chưng ngày Tết của chúng mình từ thuở xa xưa ấy không, nhưng với tôi, những kỷ niệm về ngày Tết thuở ấy vẫn còn nguyên vẹn, dù cho ngày tháng cứ dần trôi và mái tóc tôi💮 đã nhuốm màu sương trắng.
Tôi và em sinh ra ở một vùng quê nghèo xứ Nghệ. Tôi hơn em hai tuổi. Nhà tôi chỉ cách nhà em có mấy thửa ruộng. Thấy tôi và em chơi thân với nhau, bố mẹ tôi và bố mẹ em trêu đùa "Lớn lên cho hai đứa lấy nhau để hai gia đình trở thành sui gia qua lại cho gần". Còn bé quá nên tôi và em c🍸hưa biết xấu hổ là gì. Ngày ngày tôi và em v🔴ẫn chơi đùa với nhau thật vô tư.
Năm ấy tôi lên 5 tuổi, đúng ngày 28 Tết, em rủ tôi đến nhà em xem bố em gói bánh chưng. Bố em gói bánh nhanh và khéo tay lắm. Ông hứa sẽ gói cho tôi và em mỗi đứa một chiếc bánh nho nhỏ thật đẹp. Vậy là hai đứa tôi háo hức chờ đợi. Bố em gói xong bánh thì cho vào cái nồi to đùng và nhóm bếp luộc. Trời lạnh, những cây củi vừa to vừa dài đã bén lửa nổ tanh tách và ấm áp vô cùng. Ngoài đư✃ờng, các anh các chị nô đùa đốt pháo nổ đì đùng vui lắm, nhưng tôi và em không quan tâm. Chúng tôi chỉ mong bánh chín nhanh để lấy phần. Khuya quá, không thấy tôi về, mẹ tôi đến đểꦦ đón về ngủ nhưng tôi không chịu. Bố em bảo "Cứ cho cháu chơi rồi ngủ ở đây cũng được". Câu nói trúng ý tôi nên tôi mừng lắm.
Chờ mãi mà bánh vẫn chưa chín, mắt tôi và em đã ríu cả lại. Bố em bồng hai chúng tôi lên giường kéo chăn đắp cho tôi và em. Thế là đêm ấy, tôi và em ôm nhau ngủ trong cái chăn bông cũ mèm của nhà em mà ấm áp lạ thường. Mãi đến trưa hôm sau bánh mới được vớt ra. Chờ bánh nguội, tôi và em được tặng hai chiếc bánh chưng nhỏ xíu vuông vức. Mấy đứa bạn🍰 tôi nhìn thấy mà thèm.
Từ đó, ♐Tết năm nào tôi cũng đến nhà em để chờ bố em tặng bánh chưng, mặc cho bạn bè trêu chọc gán ghép.
Thời gian trôi đi thật nhanh và chúng tôi đã trưởng thành. Tết đến, tôi lại đến nhà em không phải để nhận quà mà đến giúp bố em gói bánh chưng. Tôi là một chàng trꦉai khéo tay và 🌃học khá nhanh nên bánh tôi gói đẹp hơn cả bố em gói. Gói xong, tôi và em lại quây quần bên nồi bánh chưng và nói đủ thứ chuyện. Tình bạn của tôi và em thật trong sáng và đẹp đẽ.
Tôi học xong phổ thông trung học năm 18 tuổi. Cũng vào năm đó, giặc Mỹ cho máy bay mang bom đạn đánh phá quê tôi ác liệt. Tôi được vinh dự gia nhập quân đội. Đơn vị tôi huấn luyện cách nhà bốn chục cây số. Thỉnh thoảng chủ nhật em đạp xe lên đơn vị thăm tôi với đủ thứ quà cáp. Ba tháng trên thao trường luyện tập, chủ nhật nà♈o không thấy em đến là tôi lại ngóng trông chờ đợi.
Tôi được bổ sung vào một đơn vị chiến đấu và hành quân dọc theo Tây Trường sơn vào Nam bộ. Từ đó tôi và em mất liên lạc. Chiến trường miền Nam vô cùng ác liệt. Cứ đến Tết Nguyên đán, tôi lại thầm nhớ những lần ngồi c🍎hờ bố em tặng bánh chưng và tôi lại🐎 nhớ em đến nao lòng.
Trong một trận đánh tại mặt trận miền Đông Nam bộ, không m🌃ay t🥃ôi bị thương và được đơn vị chuyển ra Bắc chữa trị. Vừa ra đến miền Bắc, tôi nhận được tin bố mẹ em đã chết trong một trận bom Mỹ ném xuống quê tôi. Tôi nghẹn ngào đau xót và thương em một mình côi cút. Tôi gượng dậy viết thư gửi em để chia buồn và động viên em.
Vì vết thương quá nặng, mặc dù đã chữa trị chu đáo nhưng tôi không còn khả năng trở về đơn⛎ vị tiếp tục chiến đấu nên được xuất ngũ về quê. Tôi gặp lại em và chúng tôi coi nhau như anh em ruột thịt. Em chăm sóc tôi những khi sốt cao hoặc những khi trái gió trở trời vết thương đau nhức. Tôi sửa cho em mái nhà tranh dột nước hoặc thay tấm liếp sau nhà đã mục ải. Mỗi lần Tết đến lại gói bánh chưng cho cả gia đình tôi và cả cho em.
Ngày lấy chồng, em ôm tôi mà💎 khóc. Nước mắt em ướt đầm vai áo tôi. Em thương tôi vì từ nay không có ai🧜 chăm sóc tôi mỗi lần vết thương tái phát.
Đất nước thống nhất, em theo chồng vào Nam. Tôi và em ít có dịp gặp nhau nhưng cứ Tết đến xuân về, vợ chồng em lại gửi cho tôi những đòn bánh tét vừa thơm vừa dẻo🐷 và em không quên gọi điện nhắc tôi hãy giữ gìn sức khỏe.
Tết này, thế 🐬nào em cũng gửi bánh tét làm quà cho tôi và tôi lại nhớ về những cái Tết tuổi thơ của tôi và em.
Từ ngày 15/1 đến hết 1/3, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi "Tết và tuổi thơ" để chia sẻ những cảm xúc, kỷ niệm ngày Tết bé thơ đầm ấm bên gia đình. Độc giả bấm vào đây để tham gia. |