Xuân đang đến với từng nhà, từng góc phố. Sáng thức dậy, mở toang cửa sổ, man✨g theo cơn gió mùa xuân mát dịu, một chút se se lạnh mơn man da mặt. Những cánh mai đầu tiên đang e ấp vươn ra khỏi chiếc nụ xinh, t𒅌ạo nên những chấm vàng kiêu sa bên cạnh những chiếc lá non xanh mướt. Xuân ơi xuân đã về.
Hơn 10 năm làm mẹ, hơn 10 năm chuẩn bị tết cho gia đình. Cũng thịt kho, củ kiệu, cũng bánh tét, bánh chưng... nhưng 🔯sao mỗi dịp xuân về vẫn man mác nhớ💖 về những ngày tháng xa xưa.
Ngày ấy, 10 đứa trẻ nhà quê 🌱cách nhau hai tuổi một, cứ mỗi độ xuân về với bao chuyện buồn vui. Những ngày cận Tết, bọn nhóc ấy cứ trông đứng trông ngồi ngay đầu hẻm, vừa thấy từ xa thấp thoáng hình ảnh anh hai của chúng từ Sài Gòn về là ùa ra reo hò ríu rít. Đứa bám cổ, đứa đu vai, đứa dành túi xách... Anh hai chúng về là Tết về rồi đấy.
Và rồi bao giờ cũng vậy, anh hai lôi từ trong túi xách ra nào bánh, nào kẹo, rồi giấy hoa , dây trang trí... Bọn trẻ cứ ཧtự phân công, đứa lấy bột khuấy hồ, đứa cắt hoa, đứa quét mạng nhện... thoáng chốc sắc xuân đã tràn ngập trong căn nhà yêu thương. Rồi những ngày kế tiếp, nhiều hạt nếp trắng tinh được ngâm trong nước, để sáng hôm sau anh em thay nhau gánh đến nhà hàng xóm để xay.
Thường ba của chúng 🦄lấy vạt giường ngủ kê trên bốn chiếc ghế đẩu, rồi rải bột lên đấy phơi. Bọn nhóc nhỏ tuổi nhất được phân công canh bột, không cho trẻ con khác tới phá. Mùi bột gạo thơm thơm hòa trong không khí mùa xuân sao không 💫thể nào quên được. Những lúc ngồi canh bột, ngửa đẩu lên nhìn trời, tâm hồn tuổi thơ cứ bay bổng lên từng đám mây...
Rồi những chiếc lá chuối được mang phơi trên những hàng rào, những buổi trưa chị e🐈m xúm nhau ngồi lau lá. Những câu chuyện hài hước cứ râm ran không dứt. Nhớ nhất một lần bọn trẻ đi xuống bè cá để đãi vỏ đậu. Mấy đứa nhóc cứ túm nhau trò chuyện, vừa kể nhau nghe những mơ ước trẻ con... đến giữa trưa mới giật mình ùa chạy về nhà. Không biết tự bao giờ, cái nồi bánh ít của mẹ lúc nào cũng có những cái bánh nhỏ xíu để dành ăn thử. Bánh mới vớt ra ăn vào mới thấy ngon làm sao!
Ngày ấy, bọn nhóc hay kéo nhau xuống vòng xoay trước cổng chợ xem mai. Những cành mai vàng rực được đặt trên những chiếc xe lôi bày bán, khiến trong lòng bọn trẻ cứ thấy nôn nao lạ. Đẹp quá! Mai mọc từng chùm trên nhánh, cái thì còn nụ, cái thì nở xòe ra những cánh hoa vàng rực... Hình như lúc ấy bất kỳ nhà nào dù nghèo hay giàu đều luôn có một nhành mai. Nhà bọn nhóc cũng vậy, nhánh mai bọn chúng cùng ba đi lựa lúc nào cũng to và đẹp. Mang về, ba chúng cắm lên bình đặt lên chiếc bàn học thường ngày♐. Rồi dùng những chai nước ngọt xếp vòng tròn xung quanh. Tết rồi đấy.
Bao nhiêu năm trở thành thiếu nữ rời khỏi làng quê nghèo khó, bao nhiêu năm làm mẹ với cuộc sống an nhàn nơi thành thị, bao nhiêu năm những đứa bé ngày xưa ấy luôn mơ ước về quê mỗi dịp xuân về. Nơi ấy, mẹ chúng đã già mỗi ngày ngóng đợi từng đứa con. Nơi ấy, ba chúng đã không còn sau cơn bạo bệnh. Nơi ấy, mỗi độ xuân về bọn trẻ ngày xưa nay đã trở thành ông, thành bà, thành mẹ... có người tóc đã hoa râm luôn quay về với mẹ. Nơi ấy, họ lại trở thành những đứa bé năm xưa, không còn hình ảnh ༺những n♏gười thầy, người cô trang nghiêm, không còn những người bác sĩ, dược sĩ, không còn giám đốc, trưởng phòng... Họ chỉ là những đứa con của mẹ đang quay về nhà... Nơi ấy... ấm áp và bình yên.
Từ ngày 15/1 đến hết 1/3, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi "Tết và tuổi thơ" để chia sẻ những cảm xúc, kỷ niệm ngày Tết bé thơ đầm ấm bên gia đình. Độc giả bấm vào đây để tham gia. |
Huỳnh Uyên