Tôi rất đồng cảm với câu chuyện 'Đi xe buýt 7 km mất hai giờ đồng hồ' của tác giả Dũng Lê. Bản thân tôi cũng là người rất thích đi xe buýt vì nghĩ đây là một phương tiện an toàn. Nhưng sau vài lần đi xe buýt, tôi💛 cũng phải dần ngán ngẩm vì quá nhiều lý do:
Đầu tiên là thời gian chờ xe rất lâu. Từ nhà tôi ra trạm xe buýt gần nhất c✅hỉ khoảng 100 mét, nhưng hiện khoảng thời gian giữa mỗi chuyến xe buýt là 15 phút, thế nên tôi vẫn phải đợi tương đối lâu để bắt được chuyến xe mình cần. Đôi khi, tôi ra đến nơi từ sớm mà vẫn nhấp nhổm vì không biết xe của mình đã qua chưa, khi nào mới tới chuyến kế tiếp?
Khi đã lên xe, đi được chừng một km, tôi lại phải xuống xe để đổi sang tuyến xe khác mới tới được nơi mình cần. Tức phải tốn hai lần tiền vé cho một chuyến đi. Còn không, tôi buộc phải đi bộ một km ngày từ đầu để đến được bên trung chuyển này và bắt xe chặng còn lại. Dù đi bộ một km không phải chuy✃ện gì quá khó khăn với tôi xét về mặt quãng đường, nhưng nó lại chứa quá nhiều rủi ro: phải đi dưới lòng đường, có quá nhiều xe máy và xe hơi lưu thông, lề đường đã bị những người buôn bán nhỏ chiếm dụng...
Khi đi đến trạm xe của chặng hai, tôi phải đợi xe thêm một lần nữa, thời gian chờ trung bình 10-15 phút. Vậy là suốt cả hành trình đi xe buýt, tôi mất tổng cộng gần 30 phút chỉ cho việc chờ đợi. Đấy là trong trường hợp những ngày xe không quá đông khách. Chứ vào những giờ cao điểm, xe đông nghịt, quá tải, tôi phải lựa chọn cố chen lên để đứng 💙tạm, hoặc chấp nhận mất thêm 15 phút chờ chuyến sau mà cũng rất có thể cũng đông không kém.
>> 'Biện minh đường bé để đòi BRT chia sẻ làn riêng'
Có hôm, tôi thấy có bọn móc túi trên xe đang giở trò với một hành khách. Báo cho phụ xe gần đó, tôi chỉ nhận được một thái độ làm ngơ. Người phụ xe sau đó chỉ thông🐠 báo một câu gọn lỏn: "Bà con cẩn thận, coi chừng móc túi". Mãi sau khi nhóm móc túi xuống xe, anh ta mới nói nhỏ với tôi "làm vậy 💧vì sợ bị trả thù, không dám bắt tận tay để xử lý".
Cuối cùng, chặng đường 10 km mà tôi đi mất tổng cộng 40 phút cho việc lưu thông, do phải dừng chờ đèn đỏ nhiếu lần và dừng tại các trạm để đón trả khách. Sau khi xuống xe, tôi còn phải đi bộ thêm một km nữa, mất thêm 15 ph༺út mới tới được công ty. Và như thường lệ, quãng đường ấy, tôi phải đi lúc trên lề, lúc dưới lòng đường. Ngoài ra, đi bộ thực chất không mệt, nhưng vào những ngày hè nóng nực🎐 sẽ ra mồ hôi rất khó chịu, cơ thể nặng mùi khi vào công ty là điều tôi rất ngại.
Sau vài lần đi xe buýt với thời gian gần 1,5 giờ như vậy, cuối cùng, tôi đành từ bỏ và quay trở về với xe máy. Cũng với quãng đường tương tự, khi đi xe máy, tôi chỉ mất có 25 phút di chuyển do đi đường tắt. Có thể thấy, với tình hình giao thông hiện tại ở Việt Nam, xe máy vẫn cơ động hơn về nhiều mặt, lại có thể kết hợp nꦰhiều công việc một lúc, có thể đi nhiều chỗ hơn.
Vậy nên, muốn người dân từ bỏ xe máy để đi xe buýt, trước tiên chúng ta cần giảm thời gian di chuyển của phương tiện này, hạn chế tối đa những bất cập cho hành khách trong quá trình đi xe. Khi hiệu quả của xe buýt nói riêng và phương tiện công cộng nói chung được cải thiện, tiệm cận với sự tiện lợi của xe máy, thì khi đó chuyện vận đ🅘ộng ý thức của người dân mới thiết thực và đạt được hiệu quả tối ưu.
>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm 168betvisa-slots.com